Friday, July 27, 2007

Tường thuật về những ngày sống ở lề đường cùng bà con các tỉnh, thành phía Nam đi biểu tình đòi tài sản bị tước đoạt phi pháp (phần cuối)

Tường thuật về những ngày sống ở lề đường cùng bà con các tỉnh, thành phía Nam đi biểu tình đòi tài sản bị tước đoạt phi pháp tại thành phố mang tên “bác” ( phần cuối ):

* Thứ năm 12/07/2007


Sáng nay gia đình tôi nhận được thư mời của Ủy ban Mặt Trận Tổ Quốc thành phố HCM. Họ mời chị Lư Thị Thu Trang đến để trao đổi về việc khiếu kiện. Chị Trang không đi, vì từ trước đến nay cả 2 chị em được gia tộc họ Lư ủy quyền khiếu kiện đến khi nào đòi hết tài sản mới thôi. Nay họ chỉ mời Chị Trang thì rõ ràng đây là kế dây dưa để hoãn binh nhằm kéo dài thời gian chây ỳ không giải quyết, và sau đó lại tiếp tục lật lọng như năm 2000 mà cựu quan tham thời kỳ đó là chủ tịch quận Gò Vấp - Trần Kim Long đã từng sử dụng đòn phép này để đối phó với chị em tôi. Trường hợp này của gia đình tôi không phải là trường hợp cá biệt, bởi vì trước đây 2 ngày họ đã lừa một số bà con Tiền Giang và An Giang cũng với các ngón đòn xảo quyệt, tinh vi y như thế.

* Thứ sáu 13/07/2007


Ảnh do chị Vũ Thanh Phương chụp : Cụ già 85 tuổi quê tỉnh Rạch Giá ( Kiên Giang ) tham gia biểu tình tại SàiGòn đang ở trước vỉa hè trụ sở Quốc hội 2 và bà con đang nằm vạ vật bên lề đuờng trong lều.

Hôm nay, tôi tiếp tục cùng bà con các tỉnh Đồng Tháp, Bến Tre, Bình Thuận, Bình Định và An Giang đi bộ ra trung tâm Thành phố, khi đoàn biểu tình đi qua đường Hai Bà Trưng bà con hai bên đường túa ra đọc biểu ngữ và thăm hỏi đoàn người khiếu kiện. Ngay lập tức số người dân này vấp phải sự cản trở quyết liệt của lực lượng an ninh mật vụ CS, họ cô lập đoàn người biểu tình với những người dân Sài Gòn hiếu kỳ chỉ nhằm mục đích bưng bít sự thật núp dưới chiêu bài “Bảo vệ an ninh trật tự”. Khi đoàn người ra đến Công trường Quốc tế (vòng xoay Hồ Con Rùa) bà con nghỉ chân thì có một người thanh niên đi đường đến chụp hình đoàn bà con và thăm hỏi sự việc, nhưng không may cho anh này là tốp an ninh mật vụ CS bám theo đoàn đã nhìn thấy và cuộc rượt đuổi ngoạn mục đã xảy ra, kết quả là anh này đã bị bắt giữ ngay lập tức y như họ vừa lập chiến công bắt tên tội phạm hình sự vậy.

Tôi nghĩ tại sao lực lượng an ninh bảo vệ chính trị cho chế độ trong nước họ lại sợ các hình ảnh người dân lao động nghèo khổ cầm biểu ngữ đi biểu tình rầm rộ giữa thanh thiên bạch nhật bị thường dân thu vào ống kính đến như thế ? Té ra là, khi tôi tham gia vào phong trào đấu tranh dân chủ và đòi công bằng xã hội mới hiểu ra rằng, nhà nước và công an bảo vệ chế độ vì họ chuyên bưng bít sự thật, chuyên nghiệp dối lừa dư luận cả trong nước lẫn quốc tế. Cho nên họ phải ra sức đàn áp, ngăn chặn thậm chí đánh đập tất cả những ai to gan dám chụp hình, quay phim những sự thật hùng hồn này đang phô diễn trước mắt xã hội. Nếu những tấm hình này lọt ra ngoài, lên Mạng và Quốc tế biết được thì liệu còn ai tin rằng có đến tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam trong nước đã lựa chọn và đang ủng hộ hết mình con đường xây dựng Chủ nghĩa Xã hội mà lâu nay bộ máy tuyên truyền của nhà nước ngày đêm ra rả tung hô, nhồi nhét dư luận nữa hay không ?


Ảnh bà con các tỉnh đang nằm nghỉ trưa trong lều tại nơi biểu tình ở trước văn phòng quốc hội 2 Sàigòn - Ảnh do chị Vũ Thanh Phương chụp.

Cũng hôm nay trong đoàn biểu tình có chị Bé Hai là người quê Đồng Tháp, chị ẵm theo đứa cháu ngoại mới hơn tám tháng tuổi còn đỏ hỏn vì mới sinh, cháu quá non nớt như một mầm sống vừa chồi lên khỏi mặt đất vậy. Khi đoàn dừng lại nghỉ chân ở công viên Lê Văn Tám (ngã tư giao lộ giữa Hai Bà Trưng và Võ Thị Sáu) tốp công an Thành phố có đến quay phim 2 bà cháu chị và họ yêu cầu chị nên quay về nghỉ ngơi đừng biểu tình nữa, vì đưa cháu nhỏ đi ngoài đường giữa cái nắng gay gắt của thành phố Sài Gòn + với khói bụi mù mịt do các loại xe thải ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe cháu bé. Nghe họ nói đến đây chị Bé Hai bật khóc, chị kể rằng vì chính quyền địa phương tước đoạt toàn bộ đất đai ở quê nhà, nhà là nông dân đã quá nghèo khổ tận cùng mà không có ruộng vườn để canh tác thì gia đình chị biết sinh sống bằng cách nào đây ? Vì vậy mẹ con, bà cháu chị sống ở Đồng Tháp hay nay phải lang thang ở giữa thành phố Sài Gòn cũng không có gì khác biệt đâu, đều là cảnh khổ cực khốn cùng rồi có hơn gì nhau mà phải nhờ đến mấy anh an ninh mật thương giùm bà cháu chị ? Thật chỉ là nước mắt cá sấu, nước mắt của cọp dữ thương đàn nai ngơ ngác thôi….

* Thứ bảy 14/07/2007

Cũng như mọi ngày, hôm nay tôi cùng bà con các tỉnh Bình Thuận, An Giang, Đồng Tháp, Bình Định, Long An và Hậu Giang đi diễu hành qua các đường phố trung tâm thành phố và sau đó dừng lại trước tòa biệt thự kín cổng cao tường sang trọng của Thủ Tướng nhà nước CSVN, ông Nguyễn Tấn Dũng ở số 91 đường Nguyễn Đình Chiểu, phường 6, quận 3 với hy vọng ngài Thủ Tướng CS này hoặc người nhà của ông sẽ nghe được những lời kêu cứu khẩn thiết của những người nông dân Nam bộ chân chất thật thà mà rủ lòng trắc ẩn với họ. Nhưng ý định đã không thành vì 1 lực lượng công an, mật vụ của thành phố và phường 6, quận 3 đã đứng chờ sẵn để đón lõng đoàn biểu tình từ lâu rồi, và ngay lập tức bọn họ lùa dân qua bên kia đường, nếu có người nào chống cự thì đã có sẵn xe đặc chủng của công an khóa còng số 8 đưa về phường hay đâu đó giam lỏng ngay. Tốp an ninh mấy chục tên trông ai cũng bặm trợn như đội quân xã hội đen giang hồ, họ liền xông vào đoàn biểu tình rách rưới, đói khát, tiều tụy rồi giật tung biểu ngữ của dân oan tỉnh Bình Thuận làm cho một bác trai lớn tuổi của tỉnh Bình Thuận ngã lăn quay ra đường, khi bác này kiên quyết giữ lấy biểu ngữ của tỉnh mình.


Chúng tôi quay về nơi trú ẩn, nói vui theo cách của bà con khiếu kiện thì toà nhà Quốc Hội 2 đã được tạm giao lại cho bà con dân oan khốn khổ tỉnh Tiền Giang và một số tỉnh khác tạm thời “quản lý và sử dụng” bên ngoài .

Tôi và chị Hiền rớt lại sau đoàn người, chị Hiền là dân oan tỉnh Bình Định, người đã từng bị công an tỉnh Bình Định yêu cầu bệnh viện phải chích thuốc cho chân chị bị teo cơ, khi chị vào bệnh viện lấy giấy chứng thương và chữa trị vì đã bị chính quyền địa phương đánh đập dã man khi dám tố cáo việc làm sai trái của họ.

Hai người chúng tôi dừng lại bên gánh hàng rong của chị bán chè định ăn cho đỡ khát và mát dạ rồi đi tiếp. Khi chúng tôi chưa kịp ngồi xuống thì chị bán chè đã bị hai kẻ là an ninh mật vụ rà xe sau lưng tôi ra tay ngăn cản và đuổi ngay người phụ nữ bán hàng rong làm chị này sợ xanh mặt như chạy giặc phải gánh ngay gánh chè chạy lẫn vào dòng người và xe cộ tấp nập vào lúc tan tầm….

13 giờ 30’ tôi và Chị Vũ Thanh Phương đi ăn cơm về, thấy bà con tập họp đông đúc ở một góc đường gần nhà hàng Tân Sơn Nhất. Chị em tôi đến xem và được biết có một người đàn ông xưng là phóng viên báo Thanh Niên đến xin được chụp hình và quay phim những người dân che lều ở lề đường Hoàng Văn Thụ để khiếu kiện. Gặp được chị Hiền, anh này lại xin chụp hình chị và sau đó ngồi lại uống nước và trò chuyện cùng bà con. Khi anh đứng lên đi thì bọn an ninh mật vụ CS thành phố đã dùng bộ đàm liên lạc với nhau và cho người đuổi theo với ý đồ tịch thu dụng cụ tác nghiệp của anh nhà báo này. Chứng kiến sự việc trên, một chị dân oan ở quận 6 đã lanh trí huy động bà con đến để giải vây cho nhà báo. Nhưng mọi người đến được nơi thì anh ta đã ăn no đòn của lũ công an mật vụ hung ác như bầy thú đang đói mồi, anh ta với bộ mặt sưng vù và đầy máu. Thấy thế bà con dân oan vây lấy tên mật vụ còn lại chưa kịp chạy thoát thân và đòi đánh hắn làm cho hắn sợ hãi phải chạy trốn vào một nhà hàng gần đó bỏ lại một chiếc xe Honda. Thế đấy ở một đất nước độc tài đảng trị, thì lực lượng công an chỉ biết trung thành mù quáng với chủ để tháng tháng được lĩnh lương và ra sức đánh đập đẫm máu dân lành vô tội vạ. Vậy mà chúng còn luôn luôn già mồm, cao giọng rao giảng về đạo lý, đạo đức làm người, về Nhân quyền, về Tự do Dân chủ, về Bác ái và Hòa bình cho nhiều nước, nhiều dân tộc bị chúng lừa dối trong nước và trên khắp thế giới !!!

* Chủ nhật 15/07/2007

Hôm nay có hai người đến nhận là công an thành phố và yêu cầu bà con giao chiếc xe máy Honđa cho họ. Nhưng người dân cương quyết không đưa nếu đích thân chủ xe không đến và trưng ra giấy tờ đầy đủ, họ phải làm thế nhằm vạch trần bộ mặt côn đồ của tên an ninh CS đã đánh đập tàn bạo đến đổ máu nhà báo hôm qua. Đồng thời làm như vậy cũng là để góp phần ngăn ngừa chúng lại gây tội ác với những trường hợp khác.


Ảnh chụp một cụ già 85 tuổi quê tỉnh Bến Tre đang ngồi, nét mặt đau khổ trong lều của đoàn biểu tình dựng ở trước quốc hội 2, cụ già này tuy tuổi cao nhưng ở quê nhà vẫn phải đi làm mướn để nuôi thân vì cụ không gia đình, không con cháu, thế nhưng vẫn bị cướp đất cướp nhà… Hình do Vũ Thanh Phương chụp qua điện thoại cá nhân.

Chiều nay tôi vào lều của bà con tỉnh An Giang ngủ và tình cờ quen biết ba mẹ con của chị Trần Thị Quang Vinh là dân oan tỉnh An Giang, chị lên đây để đòi lại tài sản bị tước đoạt và dẫn theo hai con trai là cháu Quang Phú 8 tuổi và Phú Đức 6 tuổi. Tôi hỏi chị tại sao không để hai cháu ở quê cho chúng đi học mà dẫn theo lên đây cho khổ sở và tội nghiệp. Mỗi ngày hai cháu theo mẹ đi bán vé số khắp các nẻo đường thành phố Sài Gòn để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống và tiếp tục khiếu kiện. Chị cho biết cũng muốn đưa cháu về quê và xin cho đi học nhưng chính quyền địa phương đã trả thù gia đình chị, chỉ vì dám lên thành phố khiếu kiện làm họ mất uy tín “ngời ngời đạo đức yêu nước thương dân ”. Do đó, họ bằng cách ngăn cản không cho bất cứ trường học nào được nhận hai cháu vào học cho dù đó là trường Dân lập hoặc gia đình chị có mời cô giáo về nhà chỉ để dạy cho con mình biết đọc biết viết. Thế đấy, để bảo vệ quyền lợi bất chính, bảo vệ chế độ tham nhũng thối nát đến tận cùng, mất lòng dân đến tột độ mà họ đã nhẫn tâm đẩy những mầm non của đất nước vào con đường thất học để dễ bề tiếp tục đè đầu cưỡi cổ cai trị người dân trong lam lũ đói nghèo, khổ cực không bút mực nào tả xiết !!!

Khi tôi về đến nhà thì bé Gia Huy chạy đến ôm chầm lấy mẹ và nói nhỏ vào tai tôi: Mẹ ơi con muốn sáng mai khi thức dậy con được nhìn thấy mẹ. Tôi cố mỉm cười để dỗ dành con và nói với cháu rằng: “Nhưng công việc mà mẹ đã làm được trong thời gian ngắn ngủi vừa qua và sắp tới vẫn tiếp tục, là làm với mong muốn để khi các anh chị em con cũng như tất cả trẻ em trên đất nước Việt Nam này khi lớn lên sẽ được sống trong một xã hội công bằng, hạnh phúc, tự do và bình đẳng, chứ không như mẹ và mọi người khác đang phải cay đắng chịu đựng, nhất là các con, các cháu bằng tuổi con hiện nay đang phải gánh chịu những áp bức và bất công mà mẹ và rất nhiều người khác đã thấy chúng theo cha mẹ đi biểu tình đòi công lý như những ngày qua.”

* Thứ hai 16/07/2007

Hai chị em tôi chuẩn bị áo mưa và thức ăn cho bà con diễu hành như mọi hôm. Đoàn người biểu tình đông hơn với số lượng hơn 100 người gồm các tỉnh Sóc Trăng, Bình Thuận, An Giang, Hậu Giang, Đồng Tháp, Long An. Hôm nay chúng tôi lại đi qua đường Hai Bà Trưng, có thể nói con đường này lúc nào cũng đông xe cộ qua lại vì giáp ranh giữa 2 quận Phú Nhuận và quận 1. Đoàn người chúng tôi lại thẳng tiến đến nhà Thủ tướng CSVN ông Nguyễn Tấn Dũng và tại đây công an , mật vụ tiếp tục bảo vệ phong tỏa khu vực này rất chặt chẽ, nhưng hôm nay với thái độ ôn hòa hơn. Sau khi chỉ đạo bọn dân phòng đến cướp phá băng rôn nhưng không thành, họ trơ trẽn xin lỗi bà con và yêu cầu mọi người trở về văn phòng quốc hội 2 chứ đừng đi diễu hành khắp phố gây cản trở giao thông nữa. Sau một lúc cãi vã với công an bà con cũng chịu đi, họ thẳng tiến đến Dinh Độc Lập cũ và trở qua đường Lê Duẩn, mọi người quyết định sẽ đi ngang văn phòng Thủ Tướng Chính Phủ CSVN tại thành phố này, nhưng công an đã đoán biết được, nên họ vây kín và chặn ngã tư các đường Lê Duẫn, Tôn Đức Thắng cho đến ngã ba Nguyễn Bỉnh Khiêm ( gần Sở thú hiện nay ). Đây chính là nơi mà năm 2000 bà con dân oan chúng tôi đã từng ở đó hơn 4 tháng. Hôm nay có rất nhiều sinh viên và học sinh thành phố đi ngang qua bị thu giữ điện thoại di động khi họ chụp hình đoàn người biểu tình. Có lẽ họ bất ngờ và ngạc nhiên những cảnh tượng như vậy, nên cố gắng tìm hiểu những sự thật sống động đang diễn ra trước mắt họ. Bởi vì những điều họ, những thế hệ trẻ này được học nơi trường lớp khác xa với thực tế hiện nay, thậm chí còn trái ngược nữa là khác.


Đồng bào tỉnh Tiền Giang biểu tình trong những ngày đầu tại SàiGòn

Chiều nay nghe bà con than thở nhà vệ sinh không thể sử dụng được vì bọn người xấu xa nào đó, mà tôi và nhiều bà con đoán được là lại do bàn tay công an, an ninh mật vụ chỉ đạo bọn người đê tiện này đem đá đang xây dựng ở công trường kế bên bỏ vào bồn cầu cho nghẹt không thể sử dụng được nữa. Khi tôi đến xem thì quả đúng như sự suy đoán trước vậy. Thế là, chỉ vì bảo vệ an toàn cho “chế độ XHCN ưu việt và tốt đẹp”, nên họ không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào chỉ với mục đích gây khó khăn để đẩy những “tỷ phú không tiền” ra khỏi tòa nhà quốc hội 2 mà thôi.

* Thứ ba 17.07.2007

Tôi ra đến nơi thì thấy bà con tụ tập ở cổng sau cửa tòa nhà quốc hội 2 và la ó om xòm. Tôi nghe bà con nói lúc này bảo vệ của toà nhà quốc hội đánh dì Tuyết người tỉnh An Giang khi dì này căng biểu ngữ trên cổng sau của toà nhà. Họ xô đẩy giành giật nhau và hậu qủa là dì Tuyết bị đánh đập rất dã man, còn cụ bà người Củ Chi bị ngất xỉu. Họ lập tức đóng ngay cửa sau lại, sau đó cho an ninh mật vụ dăng hàng ngang trước cổng để đề phòng dân oan bạo động.


Cảnh bà cụ già 85 tuổi quê tỉnh Bến Tre ngủ trong lều bên vỉa hè của quốc hội 2 tại Sài Gòn. Ảnh do chị Vũ Thanh Phương chụp

Tôi chui vào lều của các dì tỉnh Bến Tre, khi tôi đang nằm ngủ ngon lành, chợt có người đá vào chân ra hiệu, tôi ngồi dậy đã thấy ba tên an ninh mật vụ trơ trẽn đang ngồi kế bên mình. Vừa lúc đó thì bà con xôn xao nói rằng có các thầy giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất đến thăm và tặng quà cho dân oan. Tôi đã nghe nói về Hòa Thượng Thích Quảng Độ đã nhiều và từ lâu rồi, nhưng hôm nay mới có duyên được gặp mặt Thầy trực tiếp. Thật may mắn cho tôi vì sáng nay có việc xô xát giữa dân oan và người chính phủ nên bà con không đi biểu tình, mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, vì thế mà tôi mới có cơ hội được gặp các Thầy và cả đoàn Phật giáo đến thăm đồng bào dân oan.

Tôi và hàng trăm, hàng nghìn dân oan biểu tình nghe Thầy cầm loa phát biểu và giáo huấn, an ủi dân oan làm tôi không thể kiềm được lòng mình và bật khóc nức nở khi nhận quà của Đồng bào Hải ngoại do các thầy chuyển đến có rất nhiều người dân đã nghẹn ngào không thốt nên lời, họ vừa mừng vừa tủi vì những người mà xưa kia chính quyền Cộng sản Việt Nam vẫn thường gọi họ là bọn phản quốc ham bơ thừa sữa cặn của Mỹ và tư bản đế quốc phải rời bỏ quê hương đất nước đi sống ở hải ngoại. Nhưng nhiều năm qua chính họ đã liên tục chuyển tiền bạc, vật chất về giúp đỡ thân nhân trong nước, và bây giờ là đồng bào ruột thịt đó giúp đỡ, sẻ chia những khó khăn và tủi nhục trên con đường đi đòi công lý của những người dân oan bị chà đạp, vùi dập trong nước. Thật mỉa mai và cũng là bi kịch rất trớ trêu thay, là trong đoàn quân dân oan khiếu kiện có không ít những người đã từng tham gia cách mạng CSVN, có cả Bà mẹ Việt Nam anh hùng,có thương binh, có nhiều gia đình liệt sĩ có công với đảng CSVN và nhà nước VN XHCN này, còn có rất nhiều cựu chiến binh đã tham gia các cuộc chiến tranh gọi là “giải phóng dân tộc và đất nước” năm xưa cũng hiện diện đông đảo trong đoàn quân dân oan này…

Đầu giờ chiều nay tôi thấy họ huy động các cấp chính quyền + khối dân vận của thành phố + chính quyền địa phương các tỉnh đến rất đông không ngờ. Tôi đoán biết đêm nay hoặc đêm mai họ sẽ hành động dùng vũ lực để giải quyết với hàng ngàn dân oan biểu tình đã gần tháng nay, nên tôi quyết định ngủ lại đây cùng bà con dân oan biểu tình. Tôi về nhà lấy đồ, tốp an ninh mật vụ vẫn bám theo sát gót, mặc dù họ đã bị tôi phát hiện. Họ thật là buồn cười khi cứ mải lẽo đẽo đi theo tôi canh chừng từng bước một. Tôi và chị Vũ Thanh Phương ở mọi lúc, mọi nơi đều bị tốp an ninh mật vụ CS thành phố bám sát như hình với bóng không rời nhau. Có lẽ họ chỉ được đào tạo dùng vào việc theo dõi dân oan, dân lành vô tội như chúng tôi với ý đồ không mấy tốt đẹp gì. Trong khi đó ở thành phố này đầy rẫy những tệ nạn xã hội, đầy rẫy bọn quan tham ăn cắp bòn rút công quỹ và tài sản của đất nước thì bọn họ lại không dám đụng tới, thậm chí còn được họ bảo kê, che chở cho an toàn. Tại sao bọn họ không dám ra tay một cách tích cực để bài trừ những xấu xa đó cho dân cho nước được nhờ mà họ lại ra sức bóp nghẹt quyền biểu tình ôn hòa của nhân dân đã được pháp luật thừa nhận và Công ước Nhân quyền Quốc tế minh định rõ ràng nhỉ ? Có khi nào những nhân viên an ninh mật vụ đó, đêm đêm hay khi lúc rảnh rang họ có đặt tay lên chán để suy nghĩ về những nghịch lý, những bất công đó không để mà ăn năn hối lỗi về mọi hành vi đàn áp sách nhiễu nhân dân và tuyệt đối ngu trung với chủ của mình ???.


* Thứ tư 18.07.2007

Cho đến sáng nay thì tôi biết dự đoán của mình về cuộc đàn áp dân oan sẽ xảy ra nội trong buổi chiều hoặc đêm nay mà thôi. Tôi đi một vòng qua tất cả các lều và đếm được 132 biểu ngữ của các tỉnh tham gia biểu tình. Sau sự kiện công an thành phố này dưới thời đại tá giám đốc sở Bùi Quốc Huy và đại tá công an kiêm chủ tịch UBND TP HCM chỉ đạo đàn áp đẫm máu 69 chị em phụ nữ tay không tấc sắt căng biểu ngữ đòi công lý trước trụ sở văn phòng 2 chính phủ VNCS ngày 27 tháng 11 năm 2000 tại số 7 đường Lê Duẩn, thì nay số lượng dân oan chẳng những không giảm mà còn tăng lên rất nhiều gấp bội và rất đáng kể. Hồi đó 2 chị em chị Vũ Thanh Phương + Vũ Thiên Nga và chúng tôi bị “công an thành phố mang tên bác rực rỡ tên vàng ” đánh đập cùng nhiều phụ nữ khác rất tàn ác đến đổ máu ghê rợn, đó là tội ác không bao giờ có thể xóa mờ.

Đầu giờ chiều, không khí ngột ngạt tràn ngập khắp các lều, bây giờ thì bà con đã tin rằng đêm nay chính quyền sẽ ra tay hành động không khoan nhượng với số dân oan nghèo khổ đã làm họ mất mặt với dân chúng trong nước và quốc tế gần 1 tháng nay. Có một số bà con tỏ ra hoang mang lo sợ, nhưng số còn lại thì bình tĩnh đến không ngờ, tôi thật sự khâm phục sự kiên cường của họ. Khoảng 20 giờ 30’ tối bà con Tiền Giang phát loa kêu gọi sự ủng hộ của đồng bào thành phố, sự giúp đỡ của Thủ Tướng Chính Phủ cùng các cấp chính quyền. Nhưng tiếng kêu cứu khẩn thiết của họ đều tan vào hư không, chính quyền có dãn ra nhưng là để chuẩn bị chu đáo hơn cho cuộc cưỡng chế tàn khốc đêm nay. Dưới con mắt chính quyền, dân oan chúng tôi là những người thiếu hiểu biết bị bọn xấu lợi dụng và lôi kéo nên thưa kiện lung tung làm mất an ninh trật tự. Họ vu cáo cho đồng bào thương dân yêu nước ở hải ngoại đã kích động xúi giục dân oan biểu tình, nhưng thật quả họ không biết mắc cỡ là gì với dư luận. Đồng bào hải ngoại nào đã cướp đất đai, ruộng vườn của dân ? Đồng bào hải ngoại nào đã vu cáo gán tội xử án oan sai đầy rẫy cho nhân dân trong nước đẩy dân chúng vào cảnh lầm than không sao kể xiết ? Câu trả lời là chính họ, chính nhà cầm quyền trong nước là thủ phạm gây ra những thảm kịch đó chứ chẳng có hải ngoại hay tư bản đế quốc nào vào đây cả !!! Họ đừng quen thói gắp lửa bỏ tay người khác màn đó xưa quá rồi Diễm ơi, thật là vừa ăn cướp vừa la làng mà không biết nhục là gì !!!

23 giờ kém 10 phút, chúng tôi gọi điện thoại đến những nơi còn có thể gọi được để thông báo tình hình. Trong đó chúng tôi có gọi liên tục cho anh Nguyễn Khắc Toàn một người tranh đấu cho Dân chủ và Nhân quyền, và thường xuyên bênh vực dân oan cả nước tại Hà Nội. Cứ 15-20 phút chúng tôi lại thông tin cho anh biết mọi diễn biến của chiến dịch đàn áp mà công an Sài Gòn đang khai hỏa. Tôi còn gọi cho Thượng tọa Thích Không Tánh thuộc Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất tại Sài Gòn để thông tin, sau này thì tôi cũng được biết ngay trong giờ phút căng thẳng đó Thượng tọa đã trao đổi khá lâu với nhà báo Nguyễn Khắc Toàn về mọi tình hình đang diễn ra. Chính trong đêm 18-19/7/2007 đó nhờ anh Nguyễn Khắc Toàn rất có trách nhiệm, nên đã thông tin kịp thời cho các đài Chân Trời Mới với chị Thanh Vân ở Pháp, chị Mạc Việt Hồng của Đàn Chim Việt ở Ba Lan, anh Võ Văn Minh chủ biên trang Đối Thoại ở Hoa Kỳ, chị Mỹ Dung ở Paris là cộng tác viên của BBC và Đàn Chim Việt….nên dư luận bên ngoài cập nhật được rất chính xác tình hình. Chị tôi Lư Thị Thu Trang và Vũ Thiên Nga nhờ anh Nguyễn Khắc Toàn và chị Mạc Việt Hồng hỗ trợ tích cực mà giới truyền thông quốc tế ( như đài RFI) và hải ngoại đã biết số điện thoại và thực hiện phỏng vấn tại chỗ với 2 người phụ nữ này rất nhanh chóng, nhạy bén ngay trong những giờ phút lực lượng công an đang đàn áp nhân dân khốc liệt. Đồng thời cũng trong lúc đó chị Bảo Khánh của đài phát thanh tiếng Việt ở Sydney bên Úc Châu cũng liên tục gọi về suốt đêm để thu âm phỏng vấn đồng bào và chúng tôi....Như vậy là, phía cái nhà nước mang tên “ khá huy hoàng lộng lẫy là Cộng hòa XHCN Việt Nam” đã dự tính trùm chăn đánh lén dân oan trong đêm tối để họ dễ bề xóa mọi dấu vết tội ác. Thế nhưng họ vẫn bị chúng tôi và cùng các anh chị thuộc đài báo hải ngoại + Quốc tế vạch mặt họ để đưa ra ánh sáng ban ngày chói chang mà họ không sao che dấu được, cho dù họ có gian ngoan quỷ quyệt, nham hiểm đến mấy….

23 giờ 00’ cuộc cưỡng chế thô bạo bằng vũ lực bắt đầu, tôi và chị Vũ Thanh Phương nắm tay nhau ngồi yên lặng quan sát toàn cảnh bà con mình lần cuối. Tôi thấy một số bà con tỉnh Tiền Giang bị khiêng đi đang giãy giụa khóc la inh ỏi, trong đó có chị Cao Quế Hoa. Có vài người bị ngất xỉu và bị thương nhưng không thể nhìn rõ là ai vì sau đó tôi và chị Vũ Thanh Phương cũng cùng chung số phận như họ.

Họ khiêng tôi quẳng lên xe đưa về giam tại công an quận Phú Nhuận. Chúng tôi vào đây gặp chị Hiền - Bình Định và dì Chín - Tiền Giang cũng có mặt, khi chị Thanh Phương gọi điện thoại báo tin cho em mình là Vũ Thiên Nga thì ngay lập tức họ xông đến cướp ngay máy điện thoại trên tay chị rất thô bạo, trắng trợn đến nay vẫn chưa trả lại.


02 giờ 00’ sáng 19/07/2007, tại công an Phú Nhuận, họ cách ly chúng tôi mỗi người một phòng để hỏi cung và đưa tôi đi thẩm vấn suốt 18 giờ đồng hồ không hề cho nghỉ ngơi hoặc chợp mắt. Tôi có phản đối mạnh mẽ nhưng họ vẫn làm ngơ, họ không cho chị tôi đưa thức ăn và nước uống vào cho tôi, họ còn bảo không giam giữ người chỉ mời tôi hợp tác làm việc xong sẽ đưa về. Họ đã vi phạm pháp luật của chính nhà nước VN XHCN mà họ đang ra sức gọi là bảo vệ. Bởi luật tố tụng hình sự quy định nghiêm cấm không được hỏi cung, thẩm vấn vào ban đêm trừ trường hợp phạm pháp quả tang nghiêm trọng. Nhưng ở đây chúng tôi và dân oan đi biểu tình đòi hỏi công lý và công bằng xã hội, đòi tài sản bị họ cướp đoạt. Đó là quyền tự do dân chủ và nhân quyền của mọi công dân VN mà pháp luật phải bảo vệ. Thế mà họ coi tất cả nhân dân đau khổ là nạn nhân của họ trong đó có chúng tôi như là một lũ tội phạm hình sự !!! Thiết nghĩ chính họ đang thực hiện hành vi tội lỗi với nhân dân mình chứ không thể nào nói khác đi được.

* Lúc 19 giờ 30’ tối thứ năm 19/07/2007

Tôi được họ trả tự do tạm thời với lời dặn dò thật là “chân tình”: Em nên về nghỉ ngơi cho khỏe để sáng mai còn đến làm việc tiếp, chứ đừng lên Mạng viết bài em nhé. Tôi trả lời rằng sáng mai sẽ không đến vì đã quá mệt mỏi và kiệt sức sau hơn 18 giờ đồng hồ được 4 vị công an thuộc khối an ninh bảo vệ chính trị thay phiên nhau chăm sóc, thẩm vấn, nếu các anh muốn tôi làm việc thì xin mời thứ hai và tôi ra về.

Tôi ra đến cổng thì gặp chị Thu Trang và Thiên Nga (em ruột chị Thanh Phương), được biết chị Phương cũng đã được thả ra vào lúc 3 giờ 00’ chiều cùng ngày. Chị còn được công an tỉnh Đồng Nai đưa về quê nhưng đã quay trở lại thành phố và gặp tôi tại cổng công an quận Phú Nhuận.

Chị em chúng tôi chia tay nhau ai về nhà nấy vì những người thân yêu đang mong ngóng và âu lo….

Con trai tôi chạy ra ôm chầm lấy mẹ, cháu vừa khóc vừa nói rằng sao mấy hôm nay mẹ không về với con, có phải Mẹ bị công an bắt như lần trước không ?

Nghe cháu hỏi tôi chợt thấy ân hận vô cùng hơn nửa tháng qua, chính xác là 26-27 ngày đêm tôi đã không làm tròn trách nhiệm của người Mẹ. Mong rằng những ngày tháng tới dân oan chúng tôi không còn phải lang thang khốn khổ khắp các nẻo đường của thành phố Sài Gòn hoa lệ và chịu đựng những cái nhìn của người qua đường mà nhiều người có phần cảm thông, chia sẻ hoặc những ánh mắt của những kẻ vô cảm, kém hiểu biết trước nỗi đau của đồng loại với mình nhưng rẻ khinh, hợm hĩnh. Mặc dầu chúng tôi chỉ là những nạn nhân bất đắc dĩ trước sự sai lầm trong quá khứ của các thế hệ ông cha đã tích cực góp phần xương máu, mồ hôi công sức và nước mắt để tạo nặn nên chế độ phi nhân, man rợ này. Khi tôi viết xong bài nhật ký này thì được biết tin từ Tiền Giang, ông Ba người nông dân hiền hậu tuổi trên dưới 60 hay vác loa tích cực kêu gọi dân oan giữ vững tinh thần tranh đấu tại cuộc biểu tình vừa qua. Chính ông là người luôn bên cạnh chị Cao Quế Hoa đã bị công an tỉnh này bắt giam từ đêm 18 - 19 tháng 07/2007 chưa hề được thả ra. Và trong tấm hình chụp Hòa Thượng Thích Quảng Độ đang cầm loa phát biểu sáng 17/7/2007 tại nơi dân oan đang biểu tình, người đàn ông người cao ốm, đội mũ vải đứng sau Thầy Quảng Độ và đứng cạnh Thượng tọa Thích Không Tánh chính là ông Ba - tỉnh Tiền Giang.

Vậy mà họ leo lẻo chối bay chối biến nói là “đã vận động nhân dân tự nguyện trở về địa phuơng an toàn và không hề bắt giam 1 ai cả ”. Thật là man trá và đê hèn hết biết. Nhân đây tôi kêu gọi dư luận đồng bào và quốc tế đòi nhà cầm quyền CSVN phải trả tự do ngay cho ông Ba - Tiền Giang. Tôi nhất định sẽ tìm hiểu và đưa tên tuổi, địa chỉ quê quán cụ thể của ông ra trước dư luận nhằm bênh vực cho ông một nông dân hiền lành vô tội.
Người viết nhật ký biểu tinh Lư Thị Thu Duyên

Số nhà 77/13B, đường Trần Bình Trọng, phường 1, quận Gò Vấp

Thành phố Sài Gòn

http://www.danchu2006.com/PageHtm/TinTucKhapNoi/Thang7/20070725-TDDCNQ.htm

No comments: