Friday, August 3, 2007

Dân Oan Lên Án Tập đoàn khủng bố cộng sản

Dân Oan Lên Án Tập đoàn khủng bố cộng sản



Tội Ác của Việt Cộng


Hơn 32 năm nhìn lại




search
http://video.google.com/videoplay?docid=-4972592372431642429

SBTN Trực Tiếp Cuộc Biểu Tình Dân Oan Hà Nội

1/8/2007
Đài Truyền Hình SBTN Hoa Kỳ Trực Tiếp Cuộc Biểu Tình Của Dân Oan Tại Hà Nội Ngày 31-07-2007

Vào tối thứ Hai 30-07-2007 (giờ Hoa Kỳ), 12 giờ 30 trưa ngày 31-07-2007 (giờ Việt Nam) đài truyền hình SBTN ( http://www.sbtn.net ) đã trực tiếp truyền thanh (LIVE) cuộc biểu tình của dân oan tại Hà Nội đi khắp 50 tiểu bang Hoa Kỳ, Canada và Úc Châu trong nữa tiếng đồng hồ. Cuộc trực tiếp truyền thanh đã được chị Lê Thị Kim Thu phối hợp từ Hà Nội.

Thọat đầu, cuộc biểu tình được thực hiện trong phần bình luận tin tức; và ngay sau khi phần bình luận tin tức chấm dứt, ban giám đốc đài truyền hình SBTN đã quyết định dừng lại chương trình bình thường của đài và trực tiếp (LIVE) cuộc biểu tình tại Hà Nội. Các dân oan đã được dịp chuyển ước vọng và tiếng nói của bà con ra ngòai hải ngọai.

Xin mời quý bạn đọc theo dõi đọan video ghi lại buổi trực tiếp cuộc biểu tình trong phần bình luận tin tức của SBTN


http://www.youtube.com/watch?v=5cck1rqFIww


http://www.youtube.com/watch?v=Cqs95Y7m29k


http://www.youtube.com/watch?v=NBHt0ezn_0o

Thursday, August 2, 2007

Sau vụ giải tán biểu tình: Dân oan vẫn chưa được giải quyết khiếu kiện

Sau vụ giải tán biểu tình: Dân oan vẫn chưa được giải quyết khiếu kiện
2007.08.01
Trà Mi, phóng viên đài RFA

Sau khi cuộc biểu tình khiếu kiện đất đai kéo dài gần một tháng trước cửa Văn phòng 2 Quốc hội ở Sài Gòn bị lực lượng an ninh đến cưỡng chế giải tán, giới chức Việt Nam lên tiếng khẳng định vụ việc đã được giải quyết êm thắm.
Bấm vào đây để nghe bài tường trình này
Tải xuống để nghe

Người dân biểu tình ở Sài Gòn.
Báo chí trong nước cũng loan tin rằng các cấp thẩm quyền đã bắt đầu đối thoại với những người khiếu kiện và cam kết sẽ xem xét lại các trường hợp bị tịch thu đất đai, bồi thường oan sai.
Thực tế như thế nào? Trà Mi hỏi thăm một số dân oan tại nhiều khu vực khác nhau để tìm hiểu thêm:

Chỉ hứa chứ không có giải quyết

Gần nửa tháng kể từ sau khi những người dân oan tham gia biểu tình bị cữơng chế đưa về tận địa phương, tình hình hiện tại của bà con ra sao? Một người khiếu kiện từ tỉnh Long An cho biết: “Tôi ở tỉnh Long An, từ đêm 18 về đến nay là 31/7 chính quyền địa phương chưa mời người nào lên để giải quyết về vấn đề dân mất đất đai, nhà ở, chưa làm việc với một ai cả, họ im luôn đó.”
Trà Mi: Thưa bà con có ai gõ cửa ở xã, ở huyện để hỏi thăm tình hình không?
Dân oan Long An: Dạ có, hôm qua 30/7 chúng tôi ở huyện Vĩnh Hưng kéo lên chỗ tiếp dân của tỉnh để hỏi thăm coi chừng nào được giải quyết, họ làm như không muốn tiếp xúc với dân.
Trà Mi: Thế có ai gặp được những người chức trách của địa phương chưa ạ?
Dân oan Long An: Có gặp rồi, nhưng họ làm như đưa mình về địa phương được rồi thì không có chuyện gì xảy ra vậy, không nói tính tới đây giải quyết như thế nào hết trơn. Phòng tiếp dân tỉnh nói là ngày 5 tới đây chủ tịch tỉnh mới chia các ban ngành ra để làm việc nhưng bà con cũng nghĩ rằng có thể lần này họ lừa dân.
Bà con nói là nếu tới đây mà họ không giải quyết, cho dù có giải quyết ít đi nữa, thì tụi tôi cũng dứt khoát ôm khăn gói lên trung ương 2 xuống đường tiếp, cỡ nào cũng đứng lên để đòi lại những gì bà con đã mất। Dù họ có chặn đường cỡ nào tụi tôi cũng phải tìm cách đi.

Trà Mi: Ông Thìn, một dân oan từ một địa phương khác trong tỉnh, khi được hỏi về tình hình hiện nay, thẳng thắn bộc bạch.
Ông Thìn Long An: Dạ thưa chưa giải quyết gì hết cô à, chẳng có tiến triển gì. Họ chỉ lừa dối thôi chứ có giải quyết gì đâu.

Trà Mi: Riêng trường hợp của gia đình ông, ông có được mời lên làm việc với chính quyền địa phương để hứa hẹn giải quyết không?
Ông Thìn Long An: Không có mời nhưng họ hứa ngày 5 sẽ có hướng giải quyết nhưng tôi chắc là không có giải quyết gì được đâu vì anh em ở Sóc Trăng có điện lên cho tôi biết là ở đó họ cũng không được giải quyết gì hết trơn.
Trà Mi: Đường dây liên lạc với một số bà con dân oan ở Sóc Trăng bị trục trặc, chúng tôi gọi hỏi thăm tình hình dân khiếu kiện ở Kiên Giang. Bà Bảy, một người khiếu kiện tại đây, bày tỏ:
Bà Bảy Kiên Giang: Ở trên đó đưa về nói là tỉnh giải quyết nhưng tới nay cũng chẳng thấy gì.

Trà Mi: Từ ngày bà con bị cưỡng chế về địa phương riêng gia đình bà có được mời lên chính quyền làm việc chưa?
Bà Bảy Kiên Giang: Ngày 26 vừa rồi có lên tỉnh gặp chủ tịch tỉnh Kiên Giang. Ông nói để cho thanh tra xuống để giải quyết nhưng tới nay chưa thấy gì hết.

Sẽ lại kéo lên Sài Gòn khiếu kiện?
Trà Mi: Ở một huyện khác trong tỉnh, một dân oan khiếu kiện lâu năm cho biết thêm tình hình:
Dân oan Kiên Giang: Họ mời lên ngày 26 nói rằng sự việc tôi đã thưa lên toà án tối cao rồi thì giờ chờ toà tối cao giải quyết đi, chứ bây giờ họ không giải quyết nữa.
Bao nhiêu người về họ cũng không giải quyết. Thủ tướng ra lệnh chủ tịch tỉnh phải giải quyết dứt điểm cho dân. Nói vậy mà chưa một người nào được giải quyết gì cả, y chang như cũ thôi. Ngày nào mời thì tôi cũng xuống chờ đợi để coi giải quyết như thế nào, ngồi chờ đợi chứng kiến thấy ai đi ra cũng y chang như cũ. Bà con quá thán oán.
Phản ứng của bà con là gìơ giải quyết y chang như vậy có thể mọi người sẽ kéo lên thành phố để kêu oan nữa chứ còn không cách nào. Dân quá đau khổ!
Mới ngày 20 vừa rồi, 3 ông công an lại nhà điều tra con tôi, hỏi xem tôi lên thành phố biểu tình có ai cho tiền không, tiền đâu đi biểu tình, có di động không… điều tra đủ thứ hết. Ở đây họ trù dập, hiếp đáp quá hà.

Sự oan ức của tôi 11 năm nay rồi, thiếu nợ biết bao nhiêu mà tôi vẫn đi thưa, tức quá tức mà. Họ trù dập, vài bữa mời lên làm việc một lần, hàng trăm giấy mời luôn. Sự uất ức dữ lắm, đất đai mẹ con tôi đổ biết bao nhiêu công sức, tài sản vô để mần thành đất thuộc. Rồi họ giam giữ tôi, cữơng chế đất tôi, đo đạc đem chia cho 2 hộ cán bộ.
Đau khổ không? Luật nào mà năm 1996 rồi mà lấy không đất thuộc của dân đem đưa cho cán bộ, sang bán, ăn như vậy?
Tôi nói hết lời lẽ với chủ tịch rồi. Hoàn cảnh tôi giờ rất khổ, không biết sống làm sao. Họ chiếm đất rồi còn uy hiếp. Đau khổ dữ lắm, không có nhà ở, không có đất làm luôn. Bây giờ họ hăm là “Nếu còn đi lên trên đó là công an thành phố bắt mấy bà đó”. Họ hăm vậy đó, mà tụi tôi chắc cũng phải kiếm cách đi lên đó nữa chứ không cách nào khác. Qúa khổ rồi phải đi thôi, chết sống gì cũng phải đi thôi!

Trà Mi: Tình hình dân khiếu kiện ở Tiền Giang sau khi bị đưa về để, theo như lời hứa hẹn của chính quyền, là “địa phương sẽ giải quyết”, cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Bà Hoa, dân oan từ huyện Cái Bè, phát biểu:
Bà Hoa Tiền Giang: Xã Tân Thanh, huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang chưa giải quyết mà xã còn hăm bắt bớ nữa chứ. Cũng như họ nói mình tổ chức biểu tình vậy đó, thì họ mời lên làm việc. Từ trên Sài Gòn về đây được 4 ngày thì tôi bị mời đi làm việc. Họ nói “Thôi gìơ đừng đi nữa, đi nữa người ta bắt bớ chết, thôi đừng đi, để người ta giải quyết cho”. Nhưng tới ngày hôm nay vẫn chưa giải quyết gì hết trơn.
Năm 1989, họ lấy đất của tôi bán cho cán bộ, rồi bắt tôi không nói lý do gì cả, bỏ tù ở Cái Bè 4 tháng, cuối cùng rồi thả. Tới lúc tôi được về, họ chia nền đất bán cho người ta hết trơn. Gìơ gia đình tôi khổ dữ lắm, mà họ không trả.

Trung ương nói 1 đường, địa phương làm 1 nẻo
Trà Mi: Chúng tôi được biết có quy định là sau khi bà con về đến điạ phương các cơ quan chức năng địa phương phải tiến hành giải quyết?
Bà Hoa Tiền Giang: Dạ không, xã này nó ém nhẹm hết trơn, nó không xử, không giải quyết gì hết đó. Tôi có đi hỏi thăm ở huyện, ở tỉnh. Họ nói chưa giải quyết gì hết. Gìơ họ chấn ép dữ lắm, chưa trả ai hết đó. Hễ đi ra thì nó hăm bắt bớ hoài à, còn ở nhà thì thôi. Nếu trận này không được thì tôi đi thưa nữa.

Trà Mi: Thưa bà có nghĩ rằng sau vụ đàn áp đó thì bà con có cơ hội tiếp tục đi biểu tình nữa hay không?
Bà Hoa Tiền Giang: Nếu không được thì phải đi à. Coi báo thì mấy ông lớn ngoài kia như Trương Vĩnh Trọng và Nguyễn Nhật Thành có hứa giải quyết cho bà con trong tháng 8 này. Nếu không giải quyết thì mình đi nữa.

Trà Mi: Thế từ hôm về địa phương tới giờ bà không gặp được bất cứ một vị chức trách nào của huyện, của tỉnh hay sao?
Bà Hoa Tiền Giang: Chỉ được gặp ông Đỗ Văn Đen ở huyện Cái Bè một lần. Ông đó là công an huyện. Ông nói “Tôi làm việc vầy thôi chứ vấn đề trả đất hay không, giải quyết ra sao thì không biết”. Bởi cấp trên chỉ đạo ông ta đi thì ông ta đi thôi chứ chưa biết giải quyết sao hết.

Trà Mi: Mặc dù chính phó thủ tướng Trương Vĩnh Trọng đã chỉ thị các tỉnh-thành phải giải quyết ngay theo yêu cầu của người dân, cá nhân nào làm sai thì phải kiên quyết xử lý để lấy lại lòng tin nhân dân, thế nhưng thực tế cho đến nay vẫn chưa mấy khả quan, khi người dân đang ngày càng mất niềm tin trong sự chờ đợi mỏi mòn, vô vọng, như lời ca thán của bà Sáu, một dân oan cũng thuộc tỉnh Tiền Giang:

“Mấy ông này tham nhũng, cứ lấy đất lấy nhà. Đất đai của tôi từ thời ông bà tôi ở đến nay trên 100 năm rồi, tôi là đời cháu thứ 5 rồi, mà mấy ổng kêu phải tự dỡ nhà. Tôi không đồng ý, mấy ổng kỳ hẹn 30 ngày không dỡ mấy ổng dỡ.
Tôi đi từ địa phương đến trung ương hết tiền hết bạc không ai giải quyết hết. Thanh tra chính phủ yêu cầu tỉnh phải điều chỉnh diện tích đất cho đúng nhưng ở tỉnh không làm, khiếu nại giờ đi đâu nữa gìơ? Tôi đi trung ương mấy lần rồi mà không giải quyết gì cả.
Yêu cầu các cấp trên trả nhà, đất lại cho chúng tôi để chúng tôi lo làm cơm no áo ấm chứ. Người dân người ta nghèo khổ như thế này mà mấy ổng muốn làm gì thì làm. Mình tới mình trình bày sự việc, họ cũng công nhận mình bị oan, mà họ không giải oan cho mình. Họ làm sai càng sai, càng sai thêm.

Họ ra luật đất đai để làm gì, nào là khoản 1, điều 2 của luật đất đai năm 1993, tại sao mấy ổng không làm theo luật đất đai? Cái này mấy ổng làm theo luật rừng và luật ăn cướp đất, ăn cướp nhà cửa của dân.
Quý vị vừa cùng chúng tôi tìm hiểu tình hình hiện nay của bà con biểu tình khiếu kiện đất đai từ các tỉnh miền Tây sau khi họ bị cưỡng ép giải tán về địa phương, qua chính lời thuật lại của những người trong cuộc.

Tiếng Việt
© 2007 Radio Free Asia
Các tin, bài liên quan
Hà Nội: dân chúng khiếu kiện vì chính sách đền bù không hợp lý
Nữ luật sư Bùi Kim Thành trả lời phỏng vấn đài RFA sau khi được trả tự do
Làm thế nào để thành lập hãng luật tại Việt Nam?
Ðêm thắp nến yểm trợ dân oan của người Việt Houston
Nạn cướp đất tại châu Á phơi bày sự thất bại của các nhà cầm quyền
Nhiều nông dân mất ruộng do công nghiệp hóa và đô thị hóa
Bộ trưởng Mai Ái Trực: người dân cần phải kiên trì theo đuổi việc khiếu kiện oan sai
Việt Nam sẽ công khai hóa thông tin về chống tham nhũng
Chung một vấn đề: Cổ phiếu và Khiếu kiện
Gửi trang này cho bạn

Tuesday, July 31, 2007

Tường Trình Về Cuộc Biểu Tình Của Dân Oan Hà Nội Ngày 30-07-2007.

Tường Trình Về Cuộc Biểu Tình Của Dân Oan Hà Nội Ngày 30-07-2007.
Một Nhà Dân Chủ Giả Hiệu Đã Phá Cuộc Biểu Tình 30-07-2007!
Lê Thị Kim Thu tường trình và phối hợp


Trên lề đường là dân oan biểu tình,dưới lề đường là dân Hà Nội xem nội dung biểu ngữ của dan oan biểu tình.

Trong 2 ngày 30 và 31 tháng -7, 2007 (giờ Việt Nam) gần 500 dân oan các tỉnh đã kéo về 110 Cầu Giấy - Hà Nội để biểu tình yêu cầu phải giải quyết vấn đề đất đai đã bị chính quyền cộng sản cướp trong thời gian qua. Cuộc biểu tình này cũng đã được phát sóng trực tiếp (LIVE)) qua đài truyền hình SBTN Hoa Kỳ do chị Lê Thị Kim Thu thực hiện.
Tuy nhiên cuộc biểu tình này đã bị một người đội lốt dân chủ (hay còn gọi là dân chủ cuội) phá. Phá bằng cách nào? Phá bằng cách phao tin kêu gọi bà con dân oan hãy kéo về vườn hoa Mai Xuân Thưởng để lãnh tiền do bà con hải ngọai gởi về !!!!!
Xin mời quý bạn đoc theo dõi buổi tường trình về cuộc biểu tình của dân oan từ Hà Nội do chị Lê Thị Kim Thu phối hợp và tường trình từ Hà Nội.
Đọan 1

Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống nghe
Đọan 2

Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống nghe

***

Dân Oan Biểu Tình Tại Hà Nội Ngày 30-07-2007


Dân Hà Nội dừng lại thăm hỏi dân oan biểu tình ngày 30-07-2007

Ngày 30 và 31 tháng 07, 2007, gần 500 dân oan đã kéo về 110 Cầu Giấy để biểu tình và yêu cầu chính quyền Việt gian cộng sản phải giải quyết vấn đề đất đai của người dân bị chính quyền cướp. Dân oan Lê Thị Kim Thu ghi nhận một số hình của người dân Hà Nội hỏi thăm đòan biểu tình và gởi những hình ảnh này đến cộng đồng hải ngọai



Dân đi đường chụp hình dân oan biểu tình trước cơ quan trung ương đảng nhà nước 110 cầu giấy.


Dân đi đường đứng lại chụp hình dân oan biểu tình


Dân oan trên lề đường,dân Hà Nọi xem nội dung biểu ngữ dân oan biểu tình




Dân đi đường cùng lúc hai người chụp hình dân biểu tình


Liền lúc hai người đi đường chụp hình dân oan biểu tình


Dân đi đường chụp hình dân oan biểu tình


Dân Hà Nội đứng lại xem dân oan biểu tình




gười mặc áo xanh,phía tay trái thứ hai là nhà báo kinh tế hợp tác- PV tên Linh


Dân Hà Nội chụp hình dân oan biểu tình





Hai em bé ba tuổi đã phải cầm biẻu ngữ


Những người đi đường đứng lại xem- Tên mặc áo trắng phía tay phải,là an ninh,mặc vụ.


Dân Hà Nọi cho tiền hai em bé cầm biểu ngữ


Người đi đường đướng lại xem biẻu ngữ

Âm binh và Đảng Cộng sản Việt Nam

Âm binh và Đảng Cộng sản Việt Nam

Hà Nội đang lợi dụng những đội quân âm binh này để sử dụng vào mục đích tuyên truyền, đánh bóng cho chế độ của mình.
Hồ Gươm



Thế giới người Âm dưới con mắt của Phan Thị Bích Hằng

Trong số những “nhà ngoại cảm” liên tục được báo chí nhắc tới trong thời gian gần đây chúng ta phải kể đến “nhà ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng. Có lẽ không phải chỉ vì khả năng tìm mộ và giao tiếp với người Âm mà bởi vì Phan Thị Bích Hằng còn có khả năng ăn nói, diễn đạt lưu loát và rất cởi mở, tự nhiên. Do vậy hầu hết trong các cuộc nói chuyện liên quan đến đề tài ngoại cảm thì Phan Thị Bích Hằng dường như đã trở thành người phát ngôn chung của nhóm ngoại cảm và cũng là người kể nhiều câu chuyện ly kỳ với nhiều chi tiết mới lạ có thể đáp ứng và thỏa mãn nhu cầu tìm hiểu của đông đảo những người ở đủ mọi tầng lớp xã hội đang quan tâm đến đề tài luôn rất “ thời sự” này.

“Dương sao Âm vậy” là câu nói mà ông cha chúng ta vẫn thường nhắc tới, tuy nhiên khi chúng ta được nghe từ miệng một người có “thẩm quyền” như Phan Thị Bích Hằng nói về thế giới người Âm thì không phải là không có một số điều bất cập.

Trong cuộc hội nghị tổng kết của bộ môn cận tâm lý, nơi Phan Thị Bích Hằng công tác, đầu năm 2006 có đoạn Hằng miêu tả (trích nguyên văn):


… Hồi cháu tìm thấy ở công viên Lê thị Liêm một cái xác của tay lính ngụy, thật ra là đi tìm một người chiến sỹ cách mạng của mình thôi, nhưng mà cái tay lính đó tay ấy cứ níu chân, tay ấy bảo là cho tôi nhắn nhủ mấy câu, thế là khi tìm thấy hài cốt của cậu ấy thì có một dây chuyền và một lá trái tim rất là sáng lấp lánh và ở trên đấy có một cây thánh giá ..ờ..ờ.. vậy là cậu ấy theo chúa, đi theo thiên chúa. Nghĩa là cậu ấy bảo là: tôi thì không cần phải thắp hương, chỉ xin thắp nến thôi và xin nguyện, thì lúc đấy làm gì ai biết mà nguyện, chẳng có ai biết câu kinh nào mà cầu, mà lễ, mà nguyện cho cái cậu lính ngụy ấy cả. Thế và cậu ấy rất là sợ, cậu ấy mặc cảm. Cậu ấy bảo là tôi nhắn nhưng mà nói bé thôi, không có những người ở phía bên kia họ nghe thấy. Những người ở phía bên kia có nghĩa là những người chiến sỹ cách mạng của mình bị chết ấy, và chôn ở gần đấy. Đừng có nói để những người ở phía bên kia họ nghe thấy, và họ lại xua đuổi tôi. Thế nhưng mà cái ông... cái ông ... Nguyễn văn Tỉ, tức là Sáu Nam í, là bí thư xứ ủy Nam Kỳ trước đây, là thân nhân của bác Nguyễn văn Tư chủ tịch tổng Liên đoàn lao động Việt Nam, thì chính cái ông đó, ông ấy nói rằng là khi mà đã về cõi âm rồi, thì tất cả chúng ta đều là những cái vong linh, tất cả chúng ta đều là những cái linh hồn đang gặp nạn, có nghĩa là chúng ta không biết người thân, v.v...
(Trích http://www.mediafire.com/?1ccqnvbkmmn – Audio Phan Thị Bích Hằng 2006)


Như vậy, thế giới quan của người Âm (theo Hằng) không khác biệt gì lắm so với thế giới quan ở nơi Dương thế này và điều đặc biệt ở đây là nó rất gần gũi với nhãn quan của chính quyền Hà Nội hiện nay!

Còn nữa, cũng trong hội nghị này “nhà ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng còn nói về trường hợp đi tìm mộ một nhà sư ở chùa Vua, phố Thịnh Yên (Hà Nội?), bị người dân ở đó làm nhà đè lên mộ. Trong câu chuyện mà Phan Thị Bích Hằng trao đổi với (linh hồn) nhà sư này có một số chi tiết đáng lưu ý là cuộc trò chuyện rất cụ thể, rõ ràng từng chi tiết, từ việc linh hồn vị sư nói tự giưới thiệu tên thật là Hoàng Đình Điều vốn là nghĩa quân của cụ Đề Thám rồi bị Pháp truy lùng nên phải đi tu, từng nuôi dấu cán bộ cách mạng là cụ Nguyễn Phong Sắc, bí thư xứ ủy nam kỳ, chủ tịch của phong trào Xô Viết Nghệ Tĩnh, nhà sư vốn là người xuất gia cho nên không muốn bách gia trăm họ phải chịu khổ cực (vì việc làm nhà lên mộ cụ) nhưng những linh hồn tự vệ đỏ của cụ Nguyễn Phong Sắc đi theo rất bất bình vì ngôi mộ của nhà sư bị dày xéo cho nên (xin trích):


Những gia đình đó đều có người bị bệnh, thần kinh điên loạn, chết bất đắc kỳ tử vì tự vệ đỏ rất bất bình, cụ Nguyễn Phong Sắc cùng về lúc đó và nói “ chúng ta đi làm cách mạng, để đấu tranh vì hòa bình giải phóng dân tộc, để lấy lại công bằng, cởi bỏ xiềng xích, áp bức nô lệ thì cớ sao những người đi làm những chuyện đó bây giờ lại phải chịu như thế này? mộ có đáng mộ của thằng ăn mày, của đứa hành khất khổng? còn quá thằng ăn mày, đứa hành khất….


Một lần nữa chúng ta lại được thấy thế giới người Âm của Phan Thị Bích Hằng rất trần tục, rất Việt nam và đầy định kiến.

Trong một buổi lễ được mang tên lễ Trai đàn giải oan bạt độ, chẩn tế cô hồn, cầu nguyện âm siêu dương thái ở Chùa Linh Thắng huyện Di Linh tỉnh Lâm Đồng, ngày 24/03/2007 vừa qua, Phan Thị Bích Hằng nức nở ngẹn ngào:


…Con vô cùng xúc động vì được chứng kiến các linh hồn liệt sỹ có những người thì còn nguyên vẹn, nhưng có những người không nguyên vẹn và các chiến sỹ dắt nhau hành quân thậm chí cõng nhau về đây để dự đàn lễ cầu siêu…
(Trích http://www.mediafire.com/?5wwjruzwfjx audio Phan Thị Bích Hằng nói chuyện ở chùa Linh Thắng tháng 3, 2007).


Như vậy, theo Phan thị Bích Hằng, con người khi chết đi trong hoàn cảnh nhục xác trên Dương thế bị hủy hoại như thế nào thì linh hồn dưới Âm thế cũng bị tàn phá như vậy? sau mấy chục năm trường mà vẫn còn giữ nguyên hiện trạng?

Cũng trong buổi lễ cầu siêu này Phan Thị Bích Hằng kể (trích nguyên văn):

“…và vừa rồi chúng con đã tìm thấy được một chiến sỹ nằm ở trong buồng tắm và chiến sỹ còn nói rất vui rằng là bây giờ được đưa ra nghĩa trang thì cũng rất vui, nhưng buồn vì không được trông cho cháu Yến hàng ngày đi tắm nữa…!”


Điều này có vẻ như mâu thuẫn với những gì mà Phan Thị Bích Hằng đã nhiều lần miêu tả về khả năng xuất hiện, di chuyển “siêu nhiên” của những linh hồn ở mọi lúc, mọi nơi vì họ không hề bị trở ngại gì về không gian và thời gian.

Theo dõi các cuộc nói chuyện của Phan Thị Bích Hằng, đặc biệt trong lễ Trai đàn giải oan bạt độ, chẩn tế cô hồn này, người nghe không khỏi có cảm tưởng bị kích động khi nghe Phan Thị Bích Hằng kể lể hàng loạt tội ác của bọn Mỹ Ngụy đối với các chiến sỹ cách mạng: “…rồi có những chiến sỹ bị chôn vùi lấp ở những huyệt tập thể, rồi có những chiến sỹ bị tẩm xăng đốt như ở trong căn cứ K’ Nắc của Tây Nguyên...”

Hay những miêu tả tương tự đầy nước mắt về những ngôi mộ, những linh hồn xiêu bạt của các chiến sỹ, các tù binh chính trị trong những năm chống Pháp, chống Mỹ ở Côn đảo.
Bất cứ vì mục đích gì nhưng cuộc nói chuyện của “nhà ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng trong buổi lễ cầu siêu này bị lạc đề một cách trầm trọng, nhất là đối với hòa thượng Thích Toàn Đức, vị sư trụ trì chùa Linh Thắng, người đã nhận chức trụ trì ở ngôi chùa này từ năm 1969 dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, và như vậy hòa thượng không thể có quan niệm Địch-Ta một cách đầy thù hận như vậy được.

Những ồn ào gần đây về hiện tượng ngoại cảm như đi tìm mộ, gọi hồn, thậm chí bói dịch “cụ Hồ” được đồng loạt tung ra một cách rất có dụng ý và hiện tượng Phan Thị Bích Hằng cũng không phải là biệt lệ, như một số ví dụ về nội dung các cuộc nói chuyện vừa trưng dẫn kể trên đã cho phép chúng ta được nghi ngờ về mục tiêu đích thực ẩn chứa trong những hiện tượng ngoại cảm này. Những chi tiết được miêu tả về thế giới người Âm được các tổ chức nghiên cứu và ứng dụng về ngoại cảm (là những tổ chức chính thức được nhà nước công nhận và tài trợ ) ở trong các cuộc hội nghị vốn đầy định kiến và nó cũng được lồng thế giới quan của chính quyền hiện tại một cách khá kiên cưỡng khiến cho không ít người trong chúng ta có cảm tưởng rằng, chính quyền Hà Nội đang lợi dụng những đội quân âm binh này để sử dụng vào mục đích tuyên truyền, đánh bóng cho chế độ của mình.

Và đó chính là điều mà chúng ta cần phải cảnh giác và đánh động trước dư luận.


Tháng 5, 2007

© DCVOnline
s

Monday, July 30, 2007

MẶT SAU CỦA LÁ THƯ

MẶT SAU CỦA LÁ THƯ

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Người viết muốn nói đến lá thư của Đ/C Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN) gởi cho Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nhà nước cộng sản Việt Nam. Lá thư này nội dung thật vắn tắt. Có thể nói là quá vắn tắt, đáng coi là một việc làm hà tiện chữ nghĩa. Nội dung thư chỉ có một câu duy nhất đáng đồng tiền bát gạo nguyên văn như sau: “Câu trả lời của cụ chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết “Hội Đồng Giám Mục Việt Nam và tòa thánh Vatican cũng đồng tình với chúng tôi” Là không đúng sự thật.” (highlight theo nguyên bản trích từ VietCatholicNews) .

Theo ngôn ngữ bình dân, nói không đúng sự thật tức là nói láo (tiếng miền Nam). Quốc trưởng của một nước nào đó nói láo khi đi công du ngoại quốc là chuyện xưa nay chưa từng nghe. Nhưng quốc trưởng của nước Việt Nam CS đi công du nói láo, theo báo chí tường thuật, thì đã rõ ràng như ban ngày. Cũng chẳng phải là chuyện lạ gì, vì nói láo là nghề của VẸM. Nguyễn Minh Triết nói với phái viên CNN Wolf Blitzer: “Hơn ai hết, chúng tôi rất yêu nhân quyền. Ông không thể hiểu nổi tình yêu đó.” Hay như Nguyễn Tấn Dũng nói với Đức Giáo Hoàng: “Tôi yêu thích nhất sự thật thà và ghét nhất sự gian dối.”

Có ai tin được không? Đúng là nói láo như VẸM. Chuyện mất dậy là Triết đã làm láo, còn dám dựng chuyện nói láo rồi đổ vấy lên đầu HĐGMVN và Tòa Thánh Vatican . Mà Tòa Thánh Vatican đang là chỗ CSVN cần dựa hơi và cầu cạnh. Xỏ lá nhất trên đời cũng vẫn là CS. Vì thế khi chuyện vỡ lở, đức cha Chủ Tịch HĐGM mới phải mất công cải chính.

Xưa nay HĐGMVN vẫn thủ khẩu như bình trước các vấn đề có liên quan đến chế độ, nhất là đối với các đại gia đỏ, vì theo quan niệm của các ngài đó là làm chính trị, chuyện dơ bẩn các đấng bậc làm thầy không nên dính vô. Nay thấy Đ/C Hòa dám lên tiếng mắng mỏ chủ tịch nước, rất nhiều người vui mừng nói: tới rồi. Có người còn hồ hởi la to lên: tới đi bác tài. Có nhà báo còn đặt một cái tít (headline) chắc nịch: một cái tát vào mặt bọn CS. Thấy vậy và mừng vậy thì cũng đúng thôi. Hạn hán triền miên nghe thấy cậu Ông Trời mở miệng, ai mà không mừng. Nhưng sau phút giây bồng bột, người ta mới bừng tỉnh khám phá ra rằng hình như mình đã nằm mơ.

Có cái gì không ổn? Mặt trước lá thư chỉ là một dúm chữ nghĩa chẳng đủ nói lên được cái gì đã là điều bất ổn. Nói “là không đúng sự thật” mà chẳng thấy cho biết sự thật là cái gì. Không bất ổn sao? Hà tiện chữ nghĩa rõ ràng gây bất ổn mà còn bất lợi nữa. Mặt sau lá thư trái lại, được phủ kín bằng cả một rừng chữ dạng vô tự dầy đặc. Bình thường quyết không ai đọc được. Càng bất ổn hơn. Thật đáng tiếc.

Người viết vốn tính hay tò mò, muốn đọc loại chữ vô tự này để tìm xem cái gì trong đó bèn thử giải mã (decode) bằng cách bói rờ mu rùa xem sao.

Sơ Lược Vấn Đề

Lá thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa gởi cho Nguyễn Minh Triết là hệ quả của chuyến đi Mỹ của Triết ngày 18-6-2007. Thời gian ở Mỹ, ngoài một lần tới chầu Đại Đế George W. Bush tại Tòa Bạch Ốc, Triết còn có hai cuộc tiếp xúc với người Mỹ được báo chí đề cập. Một lần tới bái kiến Chủ Tịch Hạ Viện, bà Nancy Pelosi và một số dân biểu khác. Lần nữa tiếp xúc với phái viên hệ thống truyền hình CNN Wolf Blitzer. Trong cuộc Triết bệ kiến Bush, hai bên trao đổi toàn những chuyện nói-vậy-mà-không-phải-vậy nên xin chẳng lý tới làm gì cho mệt. Nhưng trong lần Triết hầu chuyện bà Pelosi và ký giả Blitzer thì lại khác. Sóng gió mà dư âm đến nay vẫn còn, là vấn đề nhân quyền tại Việt Nam nói chung, và chuyện linh mục Nguyễn Văn Lý nói riêng. Khi phái viên Blitzer hỏi Triết về vấn đề bắt giữ cha Lý, Triết trả lời và được thông dịch lại như sau:

- Reverend Nguyễn Văn Lý was brought to court because of these violations of the law. It absolutely is not a matter of religion.” (xin tạm dịch: Linh mục Nguyễn Văn Lý phải ra tòa vì vi phạm pháp luật. Tuyệt đối không phải vì vấn đề tôn giáo).
Câu trả lời này lội một quãng đường dài từ Mỹ về Việt Nam đã thành ra tam sao thất bát bản mất rồi. Bọn bút nô của chế độ thêm mắm thêm muối hành ngò tiêu tỏi vô, chế biến thành một một dĩa thịt rừng (rú) thật hấp dẫn để bán cho dân đọi trong nước. Các tờ Nhân Dân, Tuổi Trẻ, và cả tờ Công Giáo Và Dân Tộc (?) của bọn quốc doanh được các đấng bề trên HY Phạm Minh Mẫn và GM Bùi Tuần gián tiếp công nhận là báo công giáo, nối một cái đuôi dài thật “Vẹm” vào lời của Nguyễn Minh Triết thành ra là:

- Ông ta vi phạm pháp luật VN. Đây hoàn toàn là vấn đề pháp luật, không phải là vấn đề tôn giáo. Việc xét xử ông ta được Hội Đồng Giám Mục VN và Tòa Thánh Vatican cũng đồng tình với chúng tôi.

Đừng quên rằng trước khi trả lời ký giả Blitzer, Nguyễn Minh Triết Triết đã bị quay mòng mòng tại Hạ Viện Hoa Kỳ về vấn đề bịt miệng cha Lý. Tại đây Triết cũng đã nói láo với cái luận điệu điếm đàng cố hữu của một tên Vẹm. Dân biểu Ed Royce, người có mặt trong buổi vặt lông Triết, tiết lộ lời giải thích của Triết về trường hợp Lm Lý: “Ông nói là hành động của chính quyền (Việt Nam) được sự ủng hộ của Giáo Hội Công Giáo. Khi chúng tôi hỏi thêm thì thì ông giải thích rằng chưa có giám mục nào lên tiếng phản đối cả.” Và dân biểu Royce quạt lại Nguyễn Minh Triết liền là không có giám mục nào phản đối không có nghĩa là Giáo Hội đồng tình ủng hộ.

Về đến Việt Nam, cuộc đối chất của Nguyễn Minh Triết tại Hạ Viện Hoa Kỳ cũng lại được bọn bút nô biến chế xào nấu lại càng đượm mùi gian trá hơn. Bọn này nhét bừa vào miệng tên chủ của chúng những lời nói láo y như thiệt rằng:

- Nếu như bà (Pelosi) nói rằng chúng tôi vi phạm tôn giáo thì trong sự kiện này, người đáng lẽ phải lên tiếng mạnh mẽ nhất phải là Hội Đồng Giám Mục VN. Nhưng trong vụ xử công dân Nguyễn Văn Lý thì Hội Đồng Giám Mục VN lại hết sức đồng tình, ủng hộ. Các vị có thể nghi ngờ Hội Đồng Giám Mục không dám lên tiếng nhưng chính Tòa Thánh Vatican, nơi quản lý, bảo vệ quyền lợi cho các linh mục trên toàn thế giới, trong trường hợp này cũng đồng tình ủng hộ chính phủ VN. Họ có đầy đủ thông tin rằng ông Lý có một số hoạt động vi phạm luật pháp VN. Nếu chúng tôi làm chưa đúng thì chính Vatican sẽ là nơi lên tiếng phản đối mạnh mẽ nhất về vấn đề nàỵ.”

Trên đây là tất cả sự thực về điều mà báo chí trong nước ngụy ngôn thổi phồng lên rằng HĐGMVN và Tòa Thánh Vatican đồng tình ủng hộ việc CS bắt đưa ra tòa và kết án 8 năm tù linh mục Nguyễn Văn Lý. Đ/C Nguyễn Văn Hòa chẳng cần thiết phải cải chính hay thanh minh thanh nga thì ai cũng biết CS đã nói láo. Nhưng vấn đề lại trở thành rắc rối vì một lá thư nói là của Đ/C Nguyễn Văn Hòa làm cái công việc chẳng cần thiết kia.

Ở Đâu Cái Tổ Con Chuồn Chuồn

Nguyễn Minh Triết ba xạo là mối tội đầu trong các tội đưa đến việc đức cha Chủ Tịch HĐGM phải mất công thanh minh thanh nga, và đức HY Phạm Minh Mẫn xát xà phòng đám quốc doanh truyền thông Công-Giáo-và-Dân- Tộc của ngài. Chuyện Đức Hồng Y nạo tờ “báo công giáo” của ngài ngoài đề tài của bài viết này nên xin được miễn đề cập tới. Người viết trở lại với lá thư của Đ/C Nguyễn Văn Hoà gởi cho Nguyễn Minh Triết và xin chỉ bàn về vấn đề này thôi.

Thật sự chẳng ai muốn làm chuyện bới lông tìm vết, nhưng người ta thấy có quá nhiều điểm đáng thắc mắc trong lá thư nhất là về xuất xứ, hình thức, và cả nội dung của nó.

Về Hình Thức - Một văn thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch HĐGM thay mặt cho HĐGMVN viết gởi cho chủ tịch nhà nước thì nhất định là một văn thư chính thức trao đổi giữa hai cơ quan đạo/đời bậc cao nhất. Nó phải hội đủ sự trang trọng bắt buộc cả về nội dung, ngôn từ, cách hành văn lẫn hình thức trình bầy chứ không thể luộm thuộm cẩu thả được. Nếu là thư riêng đại loại như thư tình chẳng hạn thì lại là chuyện khác. Nhất định trên mặt trang giấy phải có tiêu đề (letterhead) , huy hiệu giám mục, nhất là không thể thiếu chữ ký viết tay và củ triện. Người viết đã nhiều lần được đọc thư của giám mục giới thiệu linh mục hay nữ tu sang Mỹ xin tiền. Những thư này đều mang đầy đủ những chuẩn mực về hình thức của văn thư của một vị giám mục. Ấy thế mà văn thư của Đ/C chủ tịch HĐGM viết gởi cho chủ tịch nước lại phạm phải những thiếu sót sơ đẳng mới là chuyện lạ.

Về Nội Dung - Về nội dung thì như người viết đã trình bầy ở trên, chỉ có một câu cụt ngủn phủ nhận tính cách xác thực trong câu tuyên bố của Nguyễn Minh Triết nói rằng HĐGM và Tòa Thánh ủng hộ cách thức CS xử lý Lm Nguyễn Văn Lý. Nói khác đi thì văn thư Đ/C Hòa viết xác nhận lời tuyên bố của Triết là không đúng sự thật. Thế nhưng sự thật trong vấn đề này là sự thật gì thì lại không được giải thích. Cha Lý bị đưa ra tòa, bị kết án đúng hay không đúng theo quan điểm và nhận định của HĐGM. Và quan trọng hơn là thái độ im lặng của HĐGM mang ý nghĩa gì, đồng tình hay phản kháng thụ động đối với hành động của đảng và nhà nước CS. Nếu không giải thích rõ ràng những điểm đó thì dư luận, và cả Nguyễn Minh Triết chắc cũng không hiểu rõ được vấn đề. Người Pháp nói “trop parler nuit” (nói nhiều quá có hại). Nhưng trong trường hợp này, nói ít quá cũng chẳng lợi lộc gì.

Về Suất Xứ - Lá thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa gởi cho Nguyễn Minh Triết được phổ biến trên Website VietCatholicNews (VCN) của Lm Trần Công Nghị ngày 08-7-2007. VCN là cơ quan truyền thông đầu tiên phổ biến lá thư này. Nếu không có VCN thì không ai biết là có văn thư đó. Cứ giả sử rằng Đ/C Hòa chỉ gởi một bản duy nhất (dĩ nhiên không kể bản lưu) cho Nguyễn Minh Triết thì chuyện gì sẽ xẩy ra. Điều chắc chắn là mục đích thanh minh thanh nga của đức cha đã trở thành công dã tràng, bởi vì lá thư sẽ nằm ngủ yên trong túi Nguyễn Minh Triết cho đến muôn đời. Dư luận đâu có biết mặt mũi nó thế nào. Nguyễn Minh Triết chịu cho công bố lá thư để cải chính dùm cho đức cha sao? Sức mấy! Triết không xé giục sọt rác đã là may lắm rồi. Do đó việc có lá thư cải chính cũng coi như không. Và dư luận trong nước sẽ tin rằng Triết nói HĐGMVN và Tòa Thánh Vatican tán thành việc bắt giam cha Lý là sự thật.

Trách nhiệm làm truyền thông của Lm Trần Công Nghị trong vấn đề công bố lá thư cũng cần phải đặt thành nghi vấn. Nguyên tắc đầu tiên của việc phổ biến một tin tức là phải biết rõ nguồn cung cấp tin, từ tòa GM Nha Trang, hay từ HĐGMVN? Đành rằng VCN có quyền không tiết lộ nguồn tin, nhưng đó là trường hợp bất khả kháng, để bảo vệ an ninh cho người cung cấp tin chẳng hạn. Không cho độc giả biết nguồn tin là một vi phạm nghề nghiệp. Điều đó còn cho thấy tin tức thiếu tính chính xác hoặc có gì mờ ám. Cho rằng VCN có biết rõ nguồn cung cấp tin đi chăng nữa, nhưng khi phổ biến một văn thư không chữ ký, không con dấu như thế cũng không nên phổ biến nếu họ còn tự coi mình là làm truyền thông trung thực và chuyên nghiệp. Trừ ra khi lá thư có kèm theo một phóng ảnh (scan) của bản văn chính thức.

Ngoài ra đối với văn phòng HĐGMVN, phương thức cải chính tin tức theo phương thức như ta thấy cũng đáng bị dị nghị. Thông thường thì báo, đài nào loan tin sai thì người bị loan tin sai có quyền yêu cầu kẻ tung tin thất thiệt phải cải chính đúng trên tờ báo đó, đài đó. Tên nói láo không chịu thì cứ việc nhờ luật pháp can thiệp. Chẳng ai dại gì lại viết thư riêng cho kẻ bịa chuyện bảo nó rằng mày nói láo đấy. Nếu quả thật văn phòng chủ tịch HĐGM gởi văn thư cho Nguyễn Minh Triết rồi lại gởi bản sao không triện, không chữ ký cho VCN để nhờ phổ biến thì là một việc làm thiếu khôn ngoan, vừa không đúng nguyên tắc, vừa tạo ra một sự nghi ngờ đáng tiếc trong dư luận.

Những điểm thiếu minh bạch nêu trên quả thật đã đưa đến nghi vấn cho rằng lá thư của Đ/C Hòa phổ biến trên VCN là lá thư ngụy tạo, và có người muốn đi tìm sự thật. Một người trẻ rất nhiệt tâm tranh đấu cho tự do tôn giáo và nhân quyền tại Việt Nam là chị Thanh Hà ở bên Úc, đã viết thư [Thư ngỏ kính gởi HĐGMVN: Xin Phổ Biến Hai (2) Văn Thư theo dạng phóng ảnh) thẳng cho Đ/C Hòa và đức HY Mẫn xin phổ biến các phóng ảnh (scan) các lá thư chính thức của các ngài. Thư yêu cầu của chị gởi đi ngày 13-7 nhưng đến nay vẫn chưa được hồi âm. Người ta tin rằng trong hiện tình sẽ không có chuyện hồi âm vì một khó khăn duy nhất không thể vượt qua, đó là vì lòng người ngại núi e sông, chứ không phải vì ngăn sông cách núi.

Tuy nhiên cũng chưa hẳn là điều thất vọng. Bỗng một Website có tên Công Giáo Việt Nam (www.conggiaovietnam.net) tự nguyện đứng ra đáp ứng yêu cầu của chị Thanh Hà. Sau đó nữa lại có thêm Chứng Nhân Đức Kitô (Chungnhanduckito@ gmail.com) xung phong tiếp tay với CGVN. Họ đều là những diễn đàn công giáo, hoạt động bên trong VN. Họ tự nguyện đáp ứng lời yêu cầu của chị Thanh Hà trong khi các đấng bậc đều im lặng. Nhưng thực ra sự đáp ứng đó chỉ được một phần và là cái phần không mấy cần thiết. Họ cho biết đã vô tận tòa TGM Saigon xin được bản sao thư của đức HY Mẫn gởi cho báo CG&DT để gởi ra bên ngoài. Xét về tính cách thời sự, lá thư này không mấy quan trọng vì chỉ là thư nội bộ trong giới truyền thông công giáo (tuy CG&DT là giáo gian). Còn lá thư Đ/C Hòa gởi cho Nguyễn Minh Triết mà sự trung thực của nó cần phải được chứng minh thì họ không xoay xở được nên đành phải chịu thua. Họ viện vào những lý do nào là khó khăn, nào là tính cách tế nhị của vấn đề v.v. Nói vậy thì biết vậy thôi. Biết làm thế nào hơn. Người ta tử tế đến thế là đủ rồi. Rốt cuộc thì việc truy tìm bản chánh của lá thư của Đ/C Hòa gởi Nguyễn Minh Triết là khó thật, khó hơn cả việc đi tìm cái tổ của con chuồn chuồn.

Chuyện Ngoài Lề

Âu cũng là cái duyên để người viết có được một chút hiểu biết về một vài khía cạnh trong vấn đề sinh hoạt tôn giáo ở trong nước, mặc dầu đây không phải là mục đích của bài viết này.

Việt Nam bây giờ đang là thời nở rộ thông tin trên mạng mặc dầu nói rằng có ngăn cấm và theo dõi gắt gao. Mọi người, mọi giới tham gia cuộc đua lên Net. Giới công giáo phải kể là là một tay đua có hạng. Nhiều hội đoàn, nhiều giáo xứ, nhiều nhóm tự mở website. Mục đích làm website theo nhận xét chung là để giảng đạo. Giảng đạo trong luồng thì không sao, nhưng ngoài luồng như GH Mennonite thì không được. Một xứ đạo xây một ngôi nhà thờ lớn nguy nga. Các hội đoàn đồng phục đẹp mắt trong các cuộc lễ lạc, rước xách. Ông cha xứ trước đám đông giảng cho thật hùng hồn. Tất cả được đưa lên mạng để khoe với thế giới. Đối với một ông cha xứ, và cả con chiên nữa, việc tông đồ như thế là thành công tốt đẹp rồi. Người ta không quên sau mỗi việc tông đồ như thế là đến màn ăn nhậu. Nhiều ông cha, nhất là cha trẻ, và nghe đâu có cả giám mục nữa, uống rượu như cái hũ chìm.

Các diễn đàn CGVN và CNĐK là vài trong số các diễn đàn trong nước mở ra để giảng đạo. Điểm rất đặc biệt của cả hai là ban biên tập đều ẩn danh. Họ chỉ trao đổi với bên ngoài bằng tên và địa chỉ của diễn đàn hoặc một nick nào đó. Họ xem ra còn trẻ, và khiêm tốn, nói chuyện ngọt hơn mía lùi, lý luận bài bản giống hệt các ống loa mắc trên cây hoặc trên các cột đèn ở các dẫy phố đến nỗi nghe ghê ghê thế nào ấy. Hình như có pha chút cung giọng của các anh cán làm dân vận mà người dân miền Nam quen gặp. Không có gì nghi ngờ họ đi chung cùng một đường lối. Cả văn phong lẫn tâm tình thố lộ cũng giống nhau như đúc. Thoáng nhìn thôi cũng thấy được hai cơ quan truyền thông CG (?) này giống nhau như hai chị em sanh đôi. Câu thơ sau mô tả về họ chắc không sai: Mình với ta tuy hai mà một. Ta với mình tuy một mà hai.

Người viết được đọc một số email trao đổi qua lại giữa website Conggiaovietnam. net và Chungnhanduckito@ gmail.com với một số anh em ở ngoài này. Nhìn ở cận điểm, thấy những bạn trẻ ở trong nước là những người có nhiệt huyết và có lòng. Có lẽ nên là điều đáng vui mừng. Giữa lúc tư bề bị quân thù vây hãm mà có những người trẻ can đảm dám vỗ ngực xưng tên xưng tuổi Công Giáo Việt Nam, và Chứng Nhân Đức Kitô không phải là một điều đáng mừng sao! Tuy nhiên mừng thì có mừng thật đấy, nhưng rồi lại cảm thấy buồn buồn sao ấy. Ở Việt Nam, cũng cùng sống trong một hoàn cảnh và điều kiện của môi trường như những bạn trẻ CGVN và CNĐK, có nhiều người trẻ khác , rất nhiều, họ không xưng danh tôn giáo này, tôn giáo nọ, cũng không tự nhận là chứng nhân của bất cứ ai như các Ls Nguyễn thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài, Bs Phạm Hồng Sơn, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, công nhân Nguyễn Tấn Hoành, và còn bao nhiêu người hữu danh và vô danh khác nữa đã dám hiên ngang đốt đèn sáng và để lên cao, thật cao (dụ ngôn trong Thánh Kinh) soi đường cho mọi người. Trong khi những bạn trẻ vỗ ngực xưng danh công giáo VN, và tự cho mình là chứng nhân của Đức Kitô thì lại đốt đèn để dưới gầm giường hoặc lấy thúng úp lại. Các bạn đó làm chứng nhân nhưng sợ người ta để ý, sợ bị làm khó dễ, sợ đủ thứ. Thậm chí việc giao dịch bằng email thôi, các bạn cũng không dám lấy tên thật. Ngay như việc các bạn tự nguyện đi xin một bản scan lá thư cửa Đ/C Hòa gởi Nguyễn Minh Triết, các bạn lại cũng lấp liếm bằng đủ thứ khó khăn, nào là khả năng giới hạn, nào là tính cách tế nhị của vấn đề v.v. để rồi cuối cùng các bạn đi đến dỗ ngọt chị Thanh Hà cho qua chuyện: “Vì thế, việc quí vị xin xác minh bức thư của đức cha Phaolo và đề nghị cần có mộc, phóng ảnh … không còn cần thiết. Hơn nữa, với kỹ thuật hiện nay, khó có thể phân biệt thật hay giả, nếu chỉ dựa vào những yếu tố đó ….” Và cuối cùng các bạn còn trấn an thêm: “Thôi thì có mộc hay không có mộc không cần thiết đâu. Biết rõ xuất xứ là đủ rồi”. Nếu biết rõ xuất xứ thì các bạn biết thôi chứ có ai biết đâu. Mô Phật!

Có một điều rất khó hiểu là chính các bạn trẻ này không thể tìm ra và đọc được bản văn chính thức lá thư của Đ/C Hòa, nhưng họ lại dám quả quyết: “So sánh với bản văn đã được hầu hết các phương tiện truyền thông Đạo & Đời phổ biến trong những ngày vừa qua, chúng tôi nhận thấy tất cả đều chính xác về hình thức lẫn nội dung.”

Nhiều người cứ tưởng rằng cái cơ chế Xin/Cho là sản phẩm riêng của CSVN. Ai ngờ nó ăn trùm sang cả việc nhà đạo. Ở bên Mỹ này cũng có cơ chế Xin/Cho chứ không phải không có. Thí dụ muốn xin một cái passport cũng phải gởi đơn, hình ảnh v.v. lên cơ quan INS. Ở Mỹ, CHO là một BỔN PHẬN, hay đúng hơn, là một TRÁCH NHIỆM của chính quyền. Trái lại ở VN, CHO là một QUYỀN LỢI của nhà cầm quyền. Chấp thuận cho cái gì là cách CS ban ơn huệ cho người xin. Tiếc rằng khái niệm Xin/Cho của chế độ CS đã lây lan sang cả GHCG. Việc phổ biến tờ phóng ảnh nếu có yêu cầu đúng ra là bổn phận của Đ/C Hòa, chứ không phải quyền ngài muốn cho hay không tùy ý, bởi vì sự yêu cầu của người xin là để phục vụ công ích, nghĩa là đem sự thật đến cho mọi người.

Khái niệm về cơ chế Xin/Cho đã bị biến tính ngay trong GHCGVN và xử dụng một cách méo mó đã làm thui chột những giáo dân trẻ có tâm hồn và nhiệt huyết. Bề trên nắm quyền “cho” nhưng sợ sệt đủ thứ nên bề dưới phải vâng lời sợ theo. Bề rên rụt rè thúc thủ, bề dưới cũng không dám ngo ngoe trái lời. Cơ chế và lối sống đẻ ra một dòng giống cha-nào-con-nấy (tel père tel fils). Nó đè bẹp con người không thể thoát ra được. Như thế làm sao GHVN có thể sản sinh được những chủ chăn đáng mặt như Ncube của Zimbabwe , hay Perez Morales của Venezuela , và những giáo dân can trường như Nguyễn thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Phạm Hồng Sơn, Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Tấn Hoành vân vân và vân vân.

Mặt Sau Lá Thư : Những Chữ Vô Tự

Đ/C Hòa xác nhận hay không xác nhận lá thư thực ra không phải là chuyện quan trọng lắm. Vấn đề là bàn tay nào đã phổ biến lá thư của ngài một cách ẩu tả đến như vậy và phổ biến với mục đích gì. Tìm hiểu các khía cạnh này của vấn đề, người viết tếu một chút gọi là rờ mu rùa, một phương pháp bói quẻ căn cứ theo sự xếp đặt sấp ngửa của ba đồng tiền (đồng trinh trị giá ½ xu) gieo xuống đất từ trong một cái mu rùa khô. Cũng giống như quẻ bói hiện ra trên mặt các đồng tiền, mục đích việc quảng bá lá thư có thể được nhìn thấy qua cung cách nó được phổ biến. Quẻ nói thế nào là những chữ vô tự viết trên mặt sau của lá thư chứ không phải một dúm chữ bạch tự viết ở mặt trước.

Nên tỉnh táo ghi nhớ 3 điểm quan trọng sau đây để luận quẻ. Thứ nhất, ở hải ngoại chúng ta, người Việt tỵ nạn CS, được hưởng đủ mọi thứ tự do, đặc biệt quyền tự do ngôn luận và báo chí. Trong nước trái lại, người dân mất hết mọi thứ quyền. Thứ hai, CS biết rất rõ ở đâu chúng có thể tuyên truyền lừa bịp được, và ở đâu chúng không còn thể lừa bịp nổi nữa. Và thứ ba, nếu không còn bịp nổi, CS bắt buộc phải ngăn chặn và hóa giải những thông tin bất lợi cho chúng.

Chỉ bàn tới trong phạm vi vấn đề người viết đang bàn, từ các chân lý trên, chúng ta rút ra được những hiểu biết sau đây:

1. CS cần phịa ra một lời tuyên bố (dù rất láo xược) của Triết về vấn đề bắt giữ cha Lý và phổ biến thật sâu rộng trong nước để lừa bịp người dân, nhất là người công giáo. Bên ngoài, thế giới chẳng ai tin nhưng chúng không cần. Nhiều giáo dân trong nước trước đây vì bị bưng bít thông tin cho rằng cha Lý không vâng lời bề trên mà hoạt động chính trị nên bị bắt. Nay họ lại nghe chủ tịch nước tuyên bố việc CS bắt nhốt cha Lý được Đức Giáo Hoàng và HĐGM tán thành thì chắc chắn sẽ càng xác tín hơn. Kế hoạch bịp này CS chỉ dùng để bịp dân chúng trong nước. Chúng xử dụng tối đa báo chí trong nước, đặc biệt là tờ Công Giáo và Dân Tộc.

2. Mặc dù là thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa gởi riêng cho Triết, nhưng CS thấy cần phải cho phổ biến, và chỉ phổ biến ở hải ngoại thôi để hóa giải những chống đối của người Việt tỵ nạn. Với VC, việc làm này có những tác dụng trái ngược, nhưng lợi vẫn là hơn:

- Làm mất mặt Triết đôi chút, nhưng chỉ là chuyện nhỏ. Hàng 5 ngàn đồng bào biểu tình la ó vị nguyên thủ quốc gia trước mặt báo chí ngoại quốc Triết không sợ mất mặt, hắn há lại sợ mất mặt vì một lá thư có thể nói được là thư giả mạo sao?

- Một phần nào có ý xin lỗi và rửa mặt cho HĐGMVN và nhất là Vatican để giữ an toàn những chỗ dựa mà đảng CSVN đang cần tới. Lm Trần Công Nghị, chủ nhân VCN đã có phụ họa thêm vào. Trả lời đài phát thanh Á Châu Tự Do ngày 12-7-07, ông Nghị nói: “Việc lên tiếng của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam là vì danh dự của các ngài.”

- Giúp làm nguội đi sự chống đối của khối công giáo VN tỵ nạn đối với HĐGMVN, vì nếu không, sự thể có thể dẫn tới việc giáo dân cắt đứt nguồn tài trợ cho GH trong nước mà người thiệt hại trước tiên là CS.

Cách thức phổ biến lá thư bảo đảm cho những nhận định trên đây. Vì như ta thấy, Sự phổ biến này vốn không phải là cung cách làm việc của bất cứ vị giám mục nào nói riêng, và HĐGM nói chung. Xưa nay có chuyện gì liên hệ với nhà nước, HĐGM đều làm việc một cách âm thầm kín đáo, chứ không công khai chỉ ở ngoại quốc không thôi như thế này. Cân nhấn mạnh là một lá thư quan trọng như thế đưa phổ biến ở hải ngoại nhất định không thể là ý muốn của các ngài. Nói thẳng ra là các ngài sợ bị đụng chạm. Sợ đụng chạm là nguyên nhân đưa đến sự im lặng triền miên của các ngài. Hơn nữa nếu thấy cần thiết phải công bố lá thư thì ít nữa các ngài cũng phải trước hết nhờ đến các phương tiện truyền thông trong nước, nhất là website riêng của HĐGM và tờ CG&DT, chứ sao lại chỉ công bố trên VCN ở hải ngoại. Một việc làm hết sức ngớ ngẩn và vô lý.

Như vật thì câu hỏi phải đặt ra là động lực và bàn tay nào đã làm chuyện này. Người ta chỉ có một cách giải thích duy nhất là việc này nằm trong sự chỉ đạo của CS qua bàn tay bọn quốc doanh mà nhiều phần chắc là chính ủy Huỳnh Công Minh hoặc tay chạy cờ TrầnThiện Cẩm. Hai tay này xưa nay gắn bó với Trần Công Nghị, giám đốc VCN. Ngoài VCN do vị thế của nó đối với HĐGMVN, không có cơ sở truyền thông nào thuận tiện cho bằng nó.

Cũng cần lư ý đến 3 thời điểm sau đây:

- Ngày 06-7-2007, báo đài trong nước tường thuật đầy đủ buổi phỏng vấn Nguyễn Minh Triết của ký giả Wolf Blitzer và cuộc đàm luận tại Hạ Viện Hoa Kỳ giữa Triết và một số dân biểu Mỹ.

- Ngày 07-7-2007, Đ/C Nguyễn Văn Hòa viết thư gởi Nguyễn Minh Triết. Và, được phổ biến trên VCN.

- Ngày 08-7-2007, lá thư này được phổ biến trên mạng VCN, trong khi bản văn chính thức của lá thư chưa chắc đã kịp chuyển đến văn phòng Nguyễn Minh Triết.

Tại VN không thể có chuyện làm ăn mau lẹ và nhịp nhàng đồng điệu đến thế được. Điều này chứng tỏ đã có một kế hoạch dàn dựng từ trước. Các kẻ thông đồng cấu kết cho ra đời một lá thư thiếu đầu thiếu đuôi tuồng như thư giả cũng là có chủ đích. Nếu vạn nhất đi đến chỗ đổ bể thì Đ/C Hòa vẫn vô can, và Lm Trần Công Nghị chỉ cần xin lỗi vì làm việc thiếu cẩn trong. Thế là xong việc. Phủi tay. Lối làm ăn này nhiều người gọi là hành động chữa cháy. Quả thực nếu các tay phù thủy chính trị không ra tay sớm thì phen này có lẽ HĐGMVN cháy rụi thiệt. CS đầu sỏ nó vu oan giá họa như thế mà HĐGM vẫn ngồi yên được thì ai mà chịu nổi. May mà xe chữa lửa và đám lính cứu hỏa ra tay đúng lúc và kịp thời.

Lời Kết

Trong một email trao đổi với các nhóm CGVN và CNĐK về vấn đề bản chánh bản phụ của các lá thư nói trên, Bác sĩ Lê Huy Linh Vũ ở Boston, Hoa Kỳ, viết: “Những tiếng nói “không chính thức” “không thẩm quyền” như quí vị đây (nhóm CGVN và CNĐK) lại đứng ra bảo đảm thay cho các Ngài (Đ/C Hòa và HY Mẫn)? Điều đó chỉ nói lên rằng họ khiếp sợ SỰ THẬT. Nhưng xin quí vị nhớ cho rằng SỰ THẬT vẫn là SỰ THẬT. Những điều gian dối trước sau rồi cũng hiện nguyên hình dưới Ánh Sáng Công Lý.

Cũng trong loạt email trao đổi này, người bạn trẻ Dominic Hoàng ở Úc nêu lên một suy tư cũng là một thắc mắc thâm trầm hơn: “Trước đây, có một người hỏi một câu “Is the Pope (Jean Paul II) Catholic? (Giáo Hoàng có phải người công giáo không?) Nếu hôm nay, có người hỏi HĐGMVN rằng “Các Ngài có phải là người Kitô Hữu không?” Ai sẽ trả lời một cách trôi chẩy, không ngập ngừng, không vấp váp?”

Còn người viết không suy nghĩ cao xa mà chỉ nhìn vào thực tại trước mắt để nhận định và đánh giá sự việc. Đức HY Phạm Minh Mẫn viết trong thư ngày 10-7-2007 gởi cho báo CG&DT và các cơ quan truyền thông CGVN dậy dỗ rằng: “……. theo giáo huấn của Giáo Hội Công Giáo từ Công Đồng Vatican II đến nay, chức năng của cơ quan truyền thông công giáo là thông truyền trung thực sự thật toàn vẹn về Thiên Chúa, về con người và cuộc sống …” Lời giảng dậy rất chính đáng, nhưng tri hành có hiệp nhất không thì lại là chuyện khác. Chẳng hạn đức TGM Ngô Quang Kiệt dậy bổn đạo đi đâu nhớ mang theo trái tim. Vườn hoa Mai Xuân Thưởng, nơi hàng trăm dân oan chờ chực đèn trời soi xét, cách nhà chung Hanội vài khu phố. Đức TGM đi qua đó hàng ngày nhưng ngài lại quên mang theo trái tim hoài. Cũng vậy, đức HY Phạm Minh Mẫn nói nhiệm vụ Chúa trao cho ngài là yêu thương và phực vụ mọi người, nhưng ngài lại quên mất việc yêu thương và phục vụ những người dân oan giãi nắng dầm mưa cả tháng trời ở văn phòng trụ sở QH2CS cách ngài chẳng bao xa. Cho đến khi những con người khốn khổ này bị bạo quyền hốt đi hết ngài cũng chẳng hay. Về truyền thông, Những người viết lách muốn nói sự thật lắm chứ. Sự thật ở trong tay các ngài. Các ngài giữ nó khư khư như giữ mả tổ, ngoài miệng vẫn dậy truyền thông phải nói sự thật. Như thế phải chăng những người cầm bút chỉ được thông truyền sự thật toàn vẹn về Thiên Chúa, về con người và cuộc sống. Còn sự thật về các ngài thì không được rớ tới?

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất