Tường Trình Về Cuộc Biểu Tình Của Dân Oan Hà Nội Ngày 30-07-2007.
Một Nhà Dân Chủ Giả Hiệu Đã Phá Cuộc Biểu Tình 30-07-2007!
Lê Thị Kim Thu tường trình và phối hợp
Trên lề đường là dân oan biểu tình,dưới lề đường là dân Hà Nội xem nội dung biểu ngữ của dan oan biểu tình.
Trong 2 ngày 30 và 31 tháng -7, 2007 (giờ Việt Nam) gần 500 dân oan các tỉnh đã kéo về 110 Cầu Giấy - Hà Nội để biểu tình yêu cầu phải giải quyết vấn đề đất đai đã bị chính quyền cộng sản cướp trong thời gian qua. Cuộc biểu tình này cũng đã được phát sóng trực tiếp (LIVE)) qua đài truyền hình SBTN Hoa Kỳ do chị Lê Thị Kim Thu thực hiện.
Tuy nhiên cuộc biểu tình này đã bị một người đội lốt dân chủ (hay còn gọi là dân chủ cuội) phá. Phá bằng cách nào? Phá bằng cách phao tin kêu gọi bà con dân oan hãy kéo về vườn hoa Mai Xuân Thưởng để lãnh tiền do bà con hải ngọai gởi về !!!!!
Xin mời quý bạn đoc theo dõi buổi tường trình về cuộc biểu tình của dân oan từ Hà Nội do chị Lê Thị Kim Thu phối hợp và tường trình từ Hà Nội.
Đọan 1
Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống nghe
Đọan 2
Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống nghe
***
Dân Oan Biểu Tình Tại Hà Nội Ngày 30-07-2007
Dân Hà Nội dừng lại thăm hỏi dân oan biểu tình ngày 30-07-2007
Ngày 30 và 31 tháng 07, 2007, gần 500 dân oan đã kéo về 110 Cầu Giấy để biểu tình và yêu cầu chính quyền Việt gian cộng sản phải giải quyết vấn đề đất đai của người dân bị chính quyền cướp. Dân oan Lê Thị Kim Thu ghi nhận một số hình của người dân Hà Nội hỏi thăm đòan biểu tình và gởi những hình ảnh này đến cộng đồng hải ngọai
Dân đi đường chụp hình dân oan biểu tình trước cơ quan trung ương đảng nhà nước 110 cầu giấy.
Dân đi đường đứng lại chụp hình dân oan biểu tình
Dân oan trên lề đường,dân Hà Nọi xem nội dung biểu ngữ dân oan biểu tình
Dân đi đường cùng lúc hai người chụp hình dân biểu tình
Liền lúc hai người đi đường chụp hình dân oan biểu tình
Dân đi đường chụp hình dân oan biểu tình
Dân Hà Nội đứng lại xem dân oan biểu tình
gười mặc áo xanh,phía tay trái thứ hai là nhà báo kinh tế hợp tác- PV tên Linh
Dân Hà Nội chụp hình dân oan biểu tình
Hai em bé ba tuổi đã phải cầm biẻu ngữ
Những người đi đường đứng lại xem- Tên mặc áo trắng phía tay phải,là an ninh,mặc vụ.
Dân Hà Nọi cho tiền hai em bé cầm biểu ngữ
Người đi đường đướng lại xem biẻu ngữ
Tuesday, July 31, 2007
Âm binh và Đảng Cộng sản Việt Nam
Âm binh và Đảng Cộng sản Việt Nam
Hà Nội đang lợi dụng những đội quân âm binh này để sử dụng vào mục đích tuyên truyền, đánh bóng cho chế độ của mình.
Hồ Gươm
Thế giới người Âm dưới con mắt của Phan Thị Bích Hằng
Trong số những “nhà ngoại cảm” liên tục được báo chí nhắc tới trong thời gian gần đây chúng ta phải kể đến “nhà ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng. Có lẽ không phải chỉ vì khả năng tìm mộ và giao tiếp với người Âm mà bởi vì Phan Thị Bích Hằng còn có khả năng ăn nói, diễn đạt lưu loát và rất cởi mở, tự nhiên. Do vậy hầu hết trong các cuộc nói chuyện liên quan đến đề tài ngoại cảm thì Phan Thị Bích Hằng dường như đã trở thành người phát ngôn chung của nhóm ngoại cảm và cũng là người kể nhiều câu chuyện ly kỳ với nhiều chi tiết mới lạ có thể đáp ứng và thỏa mãn nhu cầu tìm hiểu của đông đảo những người ở đủ mọi tầng lớp xã hội đang quan tâm đến đề tài luôn rất “ thời sự” này.
“Dương sao Âm vậy” là câu nói mà ông cha chúng ta vẫn thường nhắc tới, tuy nhiên khi chúng ta được nghe từ miệng một người có “thẩm quyền” như Phan Thị Bích Hằng nói về thế giới người Âm thì không phải là không có một số điều bất cập.
Trong cuộc hội nghị tổng kết của bộ môn cận tâm lý, nơi Phan Thị Bích Hằng công tác, đầu năm 2006 có đoạn Hằng miêu tả (trích nguyên văn):
… Hồi cháu tìm thấy ở công viên Lê thị Liêm một cái xác của tay lính ngụy, thật ra là đi tìm một người chiến sỹ cách mạng của mình thôi, nhưng mà cái tay lính đó tay ấy cứ níu chân, tay ấy bảo là cho tôi nhắn nhủ mấy câu, thế là khi tìm thấy hài cốt của cậu ấy thì có một dây chuyền và một lá trái tim rất là sáng lấp lánh và ở trên đấy có một cây thánh giá ..ờ..ờ.. vậy là cậu ấy theo chúa, đi theo thiên chúa. Nghĩa là cậu ấy bảo là: tôi thì không cần phải thắp hương, chỉ xin thắp nến thôi và xin nguyện, thì lúc đấy làm gì ai biết mà nguyện, chẳng có ai biết câu kinh nào mà cầu, mà lễ, mà nguyện cho cái cậu lính ngụy ấy cả. Thế và cậu ấy rất là sợ, cậu ấy mặc cảm. Cậu ấy bảo là tôi nhắn nhưng mà nói bé thôi, không có những người ở phía bên kia họ nghe thấy. Những người ở phía bên kia có nghĩa là những người chiến sỹ cách mạng của mình bị chết ấy, và chôn ở gần đấy. Đừng có nói để những người ở phía bên kia họ nghe thấy, và họ lại xua đuổi tôi. Thế nhưng mà cái ông... cái ông ... Nguyễn văn Tỉ, tức là Sáu Nam í, là bí thư xứ ủy Nam Kỳ trước đây, là thân nhân của bác Nguyễn văn Tư chủ tịch tổng Liên đoàn lao động Việt Nam, thì chính cái ông đó, ông ấy nói rằng là khi mà đã về cõi âm rồi, thì tất cả chúng ta đều là những cái vong linh, tất cả chúng ta đều là những cái linh hồn đang gặp nạn, có nghĩa là chúng ta không biết người thân, v.v...
(Trích http://www.mediafire.com/?1ccqnvbkmmn – Audio Phan Thị Bích Hằng 2006)
Như vậy, thế giới quan của người Âm (theo Hằng) không khác biệt gì lắm so với thế giới quan ở nơi Dương thế này và điều đặc biệt ở đây là nó rất gần gũi với nhãn quan của chính quyền Hà Nội hiện nay!
Còn nữa, cũng trong hội nghị này “nhà ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng còn nói về trường hợp đi tìm mộ một nhà sư ở chùa Vua, phố Thịnh Yên (Hà Nội?), bị người dân ở đó làm nhà đè lên mộ. Trong câu chuyện mà Phan Thị Bích Hằng trao đổi với (linh hồn) nhà sư này có một số chi tiết đáng lưu ý là cuộc trò chuyện rất cụ thể, rõ ràng từng chi tiết, từ việc linh hồn vị sư nói tự giưới thiệu tên thật là Hoàng Đình Điều vốn là nghĩa quân của cụ Đề Thám rồi bị Pháp truy lùng nên phải đi tu, từng nuôi dấu cán bộ cách mạng là cụ Nguyễn Phong Sắc, bí thư xứ ủy nam kỳ, chủ tịch của phong trào Xô Viết Nghệ Tĩnh, nhà sư vốn là người xuất gia cho nên không muốn bách gia trăm họ phải chịu khổ cực (vì việc làm nhà lên mộ cụ) nhưng những linh hồn tự vệ đỏ của cụ Nguyễn Phong Sắc đi theo rất bất bình vì ngôi mộ của nhà sư bị dày xéo cho nên (xin trích):
Những gia đình đó đều có người bị bệnh, thần kinh điên loạn, chết bất đắc kỳ tử vì tự vệ đỏ rất bất bình, cụ Nguyễn Phong Sắc cùng về lúc đó và nói “ chúng ta đi làm cách mạng, để đấu tranh vì hòa bình giải phóng dân tộc, để lấy lại công bằng, cởi bỏ xiềng xích, áp bức nô lệ thì cớ sao những người đi làm những chuyện đó bây giờ lại phải chịu như thế này? mộ có đáng mộ của thằng ăn mày, của đứa hành khất khổng? còn quá thằng ăn mày, đứa hành khất….
Một lần nữa chúng ta lại được thấy thế giới người Âm của Phan Thị Bích Hằng rất trần tục, rất Việt nam và đầy định kiến.
Trong một buổi lễ được mang tên lễ Trai đàn giải oan bạt độ, chẩn tế cô hồn, cầu nguyện âm siêu dương thái ở Chùa Linh Thắng huyện Di Linh tỉnh Lâm Đồng, ngày 24/03/2007 vừa qua, Phan Thị Bích Hằng nức nở ngẹn ngào:
…Con vô cùng xúc động vì được chứng kiến các linh hồn liệt sỹ có những người thì còn nguyên vẹn, nhưng có những người không nguyên vẹn và các chiến sỹ dắt nhau hành quân thậm chí cõng nhau về đây để dự đàn lễ cầu siêu…
(Trích http://www.mediafire.com/?5wwjruzwfjx audio Phan Thị Bích Hằng nói chuyện ở chùa Linh Thắng tháng 3, 2007).
Như vậy, theo Phan thị Bích Hằng, con người khi chết đi trong hoàn cảnh nhục xác trên Dương thế bị hủy hoại như thế nào thì linh hồn dưới Âm thế cũng bị tàn phá như vậy? sau mấy chục năm trường mà vẫn còn giữ nguyên hiện trạng?
Cũng trong buổi lễ cầu siêu này Phan Thị Bích Hằng kể (trích nguyên văn):
“…và vừa rồi chúng con đã tìm thấy được một chiến sỹ nằm ở trong buồng tắm và chiến sỹ còn nói rất vui rằng là bây giờ được đưa ra nghĩa trang thì cũng rất vui, nhưng buồn vì không được trông cho cháu Yến hàng ngày đi tắm nữa…!”
Điều này có vẻ như mâu thuẫn với những gì mà Phan Thị Bích Hằng đã nhiều lần miêu tả về khả năng xuất hiện, di chuyển “siêu nhiên” của những linh hồn ở mọi lúc, mọi nơi vì họ không hề bị trở ngại gì về không gian và thời gian.
Theo dõi các cuộc nói chuyện của Phan Thị Bích Hằng, đặc biệt trong lễ Trai đàn giải oan bạt độ, chẩn tế cô hồn này, người nghe không khỏi có cảm tưởng bị kích động khi nghe Phan Thị Bích Hằng kể lể hàng loạt tội ác của bọn Mỹ Ngụy đối với các chiến sỹ cách mạng: “…rồi có những chiến sỹ bị chôn vùi lấp ở những huyệt tập thể, rồi có những chiến sỹ bị tẩm xăng đốt như ở trong căn cứ K’ Nắc của Tây Nguyên...”
Hay những miêu tả tương tự đầy nước mắt về những ngôi mộ, những linh hồn xiêu bạt của các chiến sỹ, các tù binh chính trị trong những năm chống Pháp, chống Mỹ ở Côn đảo.
Bất cứ vì mục đích gì nhưng cuộc nói chuyện của “nhà ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng trong buổi lễ cầu siêu này bị lạc đề một cách trầm trọng, nhất là đối với hòa thượng Thích Toàn Đức, vị sư trụ trì chùa Linh Thắng, người đã nhận chức trụ trì ở ngôi chùa này từ năm 1969 dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, và như vậy hòa thượng không thể có quan niệm Địch-Ta một cách đầy thù hận như vậy được.
Những ồn ào gần đây về hiện tượng ngoại cảm như đi tìm mộ, gọi hồn, thậm chí bói dịch “cụ Hồ” được đồng loạt tung ra một cách rất có dụng ý và hiện tượng Phan Thị Bích Hằng cũng không phải là biệt lệ, như một số ví dụ về nội dung các cuộc nói chuyện vừa trưng dẫn kể trên đã cho phép chúng ta được nghi ngờ về mục tiêu đích thực ẩn chứa trong những hiện tượng ngoại cảm này. Những chi tiết được miêu tả về thế giới người Âm được các tổ chức nghiên cứu và ứng dụng về ngoại cảm (là những tổ chức chính thức được nhà nước công nhận và tài trợ ) ở trong các cuộc hội nghị vốn đầy định kiến và nó cũng được lồng thế giới quan của chính quyền hiện tại một cách khá kiên cưỡng khiến cho không ít người trong chúng ta có cảm tưởng rằng, chính quyền Hà Nội đang lợi dụng những đội quân âm binh này để sử dụng vào mục đích tuyên truyền, đánh bóng cho chế độ của mình.
Và đó chính là điều mà chúng ta cần phải cảnh giác và đánh động trước dư luận.
Tháng 5, 2007
© DCVOnline
s
Hà Nội đang lợi dụng những đội quân âm binh này để sử dụng vào mục đích tuyên truyền, đánh bóng cho chế độ của mình.
Hồ Gươm
Thế giới người Âm dưới con mắt của Phan Thị Bích Hằng
Trong số những “nhà ngoại cảm” liên tục được báo chí nhắc tới trong thời gian gần đây chúng ta phải kể đến “nhà ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng. Có lẽ không phải chỉ vì khả năng tìm mộ và giao tiếp với người Âm mà bởi vì Phan Thị Bích Hằng còn có khả năng ăn nói, diễn đạt lưu loát và rất cởi mở, tự nhiên. Do vậy hầu hết trong các cuộc nói chuyện liên quan đến đề tài ngoại cảm thì Phan Thị Bích Hằng dường như đã trở thành người phát ngôn chung của nhóm ngoại cảm và cũng là người kể nhiều câu chuyện ly kỳ với nhiều chi tiết mới lạ có thể đáp ứng và thỏa mãn nhu cầu tìm hiểu của đông đảo những người ở đủ mọi tầng lớp xã hội đang quan tâm đến đề tài luôn rất “ thời sự” này.
“Dương sao Âm vậy” là câu nói mà ông cha chúng ta vẫn thường nhắc tới, tuy nhiên khi chúng ta được nghe từ miệng một người có “thẩm quyền” như Phan Thị Bích Hằng nói về thế giới người Âm thì không phải là không có một số điều bất cập.
Trong cuộc hội nghị tổng kết của bộ môn cận tâm lý, nơi Phan Thị Bích Hằng công tác, đầu năm 2006 có đoạn Hằng miêu tả (trích nguyên văn):
… Hồi cháu tìm thấy ở công viên Lê thị Liêm một cái xác của tay lính ngụy, thật ra là đi tìm một người chiến sỹ cách mạng của mình thôi, nhưng mà cái tay lính đó tay ấy cứ níu chân, tay ấy bảo là cho tôi nhắn nhủ mấy câu, thế là khi tìm thấy hài cốt của cậu ấy thì có một dây chuyền và một lá trái tim rất là sáng lấp lánh và ở trên đấy có một cây thánh giá ..ờ..ờ.. vậy là cậu ấy theo chúa, đi theo thiên chúa. Nghĩa là cậu ấy bảo là: tôi thì không cần phải thắp hương, chỉ xin thắp nến thôi và xin nguyện, thì lúc đấy làm gì ai biết mà nguyện, chẳng có ai biết câu kinh nào mà cầu, mà lễ, mà nguyện cho cái cậu lính ngụy ấy cả. Thế và cậu ấy rất là sợ, cậu ấy mặc cảm. Cậu ấy bảo là tôi nhắn nhưng mà nói bé thôi, không có những người ở phía bên kia họ nghe thấy. Những người ở phía bên kia có nghĩa là những người chiến sỹ cách mạng của mình bị chết ấy, và chôn ở gần đấy. Đừng có nói để những người ở phía bên kia họ nghe thấy, và họ lại xua đuổi tôi. Thế nhưng mà cái ông... cái ông ... Nguyễn văn Tỉ, tức là Sáu Nam í, là bí thư xứ ủy Nam Kỳ trước đây, là thân nhân của bác Nguyễn văn Tư chủ tịch tổng Liên đoàn lao động Việt Nam, thì chính cái ông đó, ông ấy nói rằng là khi mà đã về cõi âm rồi, thì tất cả chúng ta đều là những cái vong linh, tất cả chúng ta đều là những cái linh hồn đang gặp nạn, có nghĩa là chúng ta không biết người thân, v.v...
(Trích http://www.mediafire.com/?1ccqnvbkmmn – Audio Phan Thị Bích Hằng 2006)
Như vậy, thế giới quan của người Âm (theo Hằng) không khác biệt gì lắm so với thế giới quan ở nơi Dương thế này và điều đặc biệt ở đây là nó rất gần gũi với nhãn quan của chính quyền Hà Nội hiện nay!
Còn nữa, cũng trong hội nghị này “nhà ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng còn nói về trường hợp đi tìm mộ một nhà sư ở chùa Vua, phố Thịnh Yên (Hà Nội?), bị người dân ở đó làm nhà đè lên mộ. Trong câu chuyện mà Phan Thị Bích Hằng trao đổi với (linh hồn) nhà sư này có một số chi tiết đáng lưu ý là cuộc trò chuyện rất cụ thể, rõ ràng từng chi tiết, từ việc linh hồn vị sư nói tự giưới thiệu tên thật là Hoàng Đình Điều vốn là nghĩa quân của cụ Đề Thám rồi bị Pháp truy lùng nên phải đi tu, từng nuôi dấu cán bộ cách mạng là cụ Nguyễn Phong Sắc, bí thư xứ ủy nam kỳ, chủ tịch của phong trào Xô Viết Nghệ Tĩnh, nhà sư vốn là người xuất gia cho nên không muốn bách gia trăm họ phải chịu khổ cực (vì việc làm nhà lên mộ cụ) nhưng những linh hồn tự vệ đỏ của cụ Nguyễn Phong Sắc đi theo rất bất bình vì ngôi mộ của nhà sư bị dày xéo cho nên (xin trích):
Những gia đình đó đều có người bị bệnh, thần kinh điên loạn, chết bất đắc kỳ tử vì tự vệ đỏ rất bất bình, cụ Nguyễn Phong Sắc cùng về lúc đó và nói “ chúng ta đi làm cách mạng, để đấu tranh vì hòa bình giải phóng dân tộc, để lấy lại công bằng, cởi bỏ xiềng xích, áp bức nô lệ thì cớ sao những người đi làm những chuyện đó bây giờ lại phải chịu như thế này? mộ có đáng mộ của thằng ăn mày, của đứa hành khất khổng? còn quá thằng ăn mày, đứa hành khất….
Một lần nữa chúng ta lại được thấy thế giới người Âm của Phan Thị Bích Hằng rất trần tục, rất Việt nam và đầy định kiến.
Trong một buổi lễ được mang tên lễ Trai đàn giải oan bạt độ, chẩn tế cô hồn, cầu nguyện âm siêu dương thái ở Chùa Linh Thắng huyện Di Linh tỉnh Lâm Đồng, ngày 24/03/2007 vừa qua, Phan Thị Bích Hằng nức nở ngẹn ngào:
…Con vô cùng xúc động vì được chứng kiến các linh hồn liệt sỹ có những người thì còn nguyên vẹn, nhưng có những người không nguyên vẹn và các chiến sỹ dắt nhau hành quân thậm chí cõng nhau về đây để dự đàn lễ cầu siêu…
(Trích http://www.mediafire.com/?5wwjruzwfjx audio Phan Thị Bích Hằng nói chuyện ở chùa Linh Thắng tháng 3, 2007).
Như vậy, theo Phan thị Bích Hằng, con người khi chết đi trong hoàn cảnh nhục xác trên Dương thế bị hủy hoại như thế nào thì linh hồn dưới Âm thế cũng bị tàn phá như vậy? sau mấy chục năm trường mà vẫn còn giữ nguyên hiện trạng?
Cũng trong buổi lễ cầu siêu này Phan Thị Bích Hằng kể (trích nguyên văn):
“…và vừa rồi chúng con đã tìm thấy được một chiến sỹ nằm ở trong buồng tắm và chiến sỹ còn nói rất vui rằng là bây giờ được đưa ra nghĩa trang thì cũng rất vui, nhưng buồn vì không được trông cho cháu Yến hàng ngày đi tắm nữa…!”
Điều này có vẻ như mâu thuẫn với những gì mà Phan Thị Bích Hằng đã nhiều lần miêu tả về khả năng xuất hiện, di chuyển “siêu nhiên” của những linh hồn ở mọi lúc, mọi nơi vì họ không hề bị trở ngại gì về không gian và thời gian.
Theo dõi các cuộc nói chuyện của Phan Thị Bích Hằng, đặc biệt trong lễ Trai đàn giải oan bạt độ, chẩn tế cô hồn này, người nghe không khỏi có cảm tưởng bị kích động khi nghe Phan Thị Bích Hằng kể lể hàng loạt tội ác của bọn Mỹ Ngụy đối với các chiến sỹ cách mạng: “…rồi có những chiến sỹ bị chôn vùi lấp ở những huyệt tập thể, rồi có những chiến sỹ bị tẩm xăng đốt như ở trong căn cứ K’ Nắc của Tây Nguyên...”
Hay những miêu tả tương tự đầy nước mắt về những ngôi mộ, những linh hồn xiêu bạt của các chiến sỹ, các tù binh chính trị trong những năm chống Pháp, chống Mỹ ở Côn đảo.
Bất cứ vì mục đích gì nhưng cuộc nói chuyện của “nhà ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng trong buổi lễ cầu siêu này bị lạc đề một cách trầm trọng, nhất là đối với hòa thượng Thích Toàn Đức, vị sư trụ trì chùa Linh Thắng, người đã nhận chức trụ trì ở ngôi chùa này từ năm 1969 dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, và như vậy hòa thượng không thể có quan niệm Địch-Ta một cách đầy thù hận như vậy được.
Những ồn ào gần đây về hiện tượng ngoại cảm như đi tìm mộ, gọi hồn, thậm chí bói dịch “cụ Hồ” được đồng loạt tung ra một cách rất có dụng ý và hiện tượng Phan Thị Bích Hằng cũng không phải là biệt lệ, như một số ví dụ về nội dung các cuộc nói chuyện vừa trưng dẫn kể trên đã cho phép chúng ta được nghi ngờ về mục tiêu đích thực ẩn chứa trong những hiện tượng ngoại cảm này. Những chi tiết được miêu tả về thế giới người Âm được các tổ chức nghiên cứu và ứng dụng về ngoại cảm (là những tổ chức chính thức được nhà nước công nhận và tài trợ ) ở trong các cuộc hội nghị vốn đầy định kiến và nó cũng được lồng thế giới quan của chính quyền hiện tại một cách khá kiên cưỡng khiến cho không ít người trong chúng ta có cảm tưởng rằng, chính quyền Hà Nội đang lợi dụng những đội quân âm binh này để sử dụng vào mục đích tuyên truyền, đánh bóng cho chế độ của mình.
Và đó chính là điều mà chúng ta cần phải cảnh giác và đánh động trước dư luận.
Tháng 5, 2007
© DCVOnline
s
Monday, July 30, 2007
MẶT SAU CỦA LÁ THƯ
MẶT SAU CỦA LÁ THƯ
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Người viết muốn nói đến lá thư của Đ/C Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN) gởi cho Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nhà nước cộng sản Việt Nam. Lá thư này nội dung thật vắn tắt. Có thể nói là quá vắn tắt, đáng coi là một việc làm hà tiện chữ nghĩa. Nội dung thư chỉ có một câu duy nhất đáng đồng tiền bát gạo nguyên văn như sau: “Câu trả lời của cụ chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết “Hội Đồng Giám Mục Việt Nam và tòa thánh Vatican cũng đồng tình với chúng tôi” Là không đúng sự thật.” (highlight theo nguyên bản trích từ VietCatholicNews) .
Theo ngôn ngữ bình dân, nói không đúng sự thật tức là nói láo (tiếng miền Nam). Quốc trưởng của một nước nào đó nói láo khi đi công du ngoại quốc là chuyện xưa nay chưa từng nghe. Nhưng quốc trưởng của nước Việt Nam CS đi công du nói láo, theo báo chí tường thuật, thì đã rõ ràng như ban ngày. Cũng chẳng phải là chuyện lạ gì, vì nói láo là nghề của VẸM. Nguyễn Minh Triết nói với phái viên CNN Wolf Blitzer: “Hơn ai hết, chúng tôi rất yêu nhân quyền. Ông không thể hiểu nổi tình yêu đó.” Hay như Nguyễn Tấn Dũng nói với Đức Giáo Hoàng: “Tôi yêu thích nhất sự thật thà và ghét nhất sự gian dối.”
Có ai tin được không? Đúng là nói láo như VẸM. Chuyện mất dậy là Triết đã làm láo, còn dám dựng chuyện nói láo rồi đổ vấy lên đầu HĐGMVN và Tòa Thánh Vatican . Mà Tòa Thánh Vatican đang là chỗ CSVN cần dựa hơi và cầu cạnh. Xỏ lá nhất trên đời cũng vẫn là CS. Vì thế khi chuyện vỡ lở, đức cha Chủ Tịch HĐGM mới phải mất công cải chính.
Xưa nay HĐGMVN vẫn thủ khẩu như bình trước các vấn đề có liên quan đến chế độ, nhất là đối với các đại gia đỏ, vì theo quan niệm của các ngài đó là làm chính trị, chuyện dơ bẩn các đấng bậc làm thầy không nên dính vô. Nay thấy Đ/C Hòa dám lên tiếng mắng mỏ chủ tịch nước, rất nhiều người vui mừng nói: tới rồi. Có người còn hồ hởi la to lên: tới đi bác tài. Có nhà báo còn đặt một cái tít (headline) chắc nịch: một cái tát vào mặt bọn CS. Thấy vậy và mừng vậy thì cũng đúng thôi. Hạn hán triền miên nghe thấy cậu Ông Trời mở miệng, ai mà không mừng. Nhưng sau phút giây bồng bột, người ta mới bừng tỉnh khám phá ra rằng hình như mình đã nằm mơ.
Có cái gì không ổn? Mặt trước lá thư chỉ là một dúm chữ nghĩa chẳng đủ nói lên được cái gì đã là điều bất ổn. Nói “là không đúng sự thật” mà chẳng thấy cho biết sự thật là cái gì. Không bất ổn sao? Hà tiện chữ nghĩa rõ ràng gây bất ổn mà còn bất lợi nữa. Mặt sau lá thư trái lại, được phủ kín bằng cả một rừng chữ dạng vô tự dầy đặc. Bình thường quyết không ai đọc được. Càng bất ổn hơn. Thật đáng tiếc.
Người viết vốn tính hay tò mò, muốn đọc loại chữ vô tự này để tìm xem cái gì trong đó bèn thử giải mã (decode) bằng cách bói rờ mu rùa xem sao.
Sơ Lược Vấn Đề
Lá thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa gởi cho Nguyễn Minh Triết là hệ quả của chuyến đi Mỹ của Triết ngày 18-6-2007. Thời gian ở Mỹ, ngoài một lần tới chầu Đại Đế George W. Bush tại Tòa Bạch Ốc, Triết còn có hai cuộc tiếp xúc với người Mỹ được báo chí đề cập. Một lần tới bái kiến Chủ Tịch Hạ Viện, bà Nancy Pelosi và một số dân biểu khác. Lần nữa tiếp xúc với phái viên hệ thống truyền hình CNN Wolf Blitzer. Trong cuộc Triết bệ kiến Bush, hai bên trao đổi toàn những chuyện nói-vậy-mà-không-phải-vậy nên xin chẳng lý tới làm gì cho mệt. Nhưng trong lần Triết hầu chuyện bà Pelosi và ký giả Blitzer thì lại khác. Sóng gió mà dư âm đến nay vẫn còn, là vấn đề nhân quyền tại Việt Nam nói chung, và chuyện linh mục Nguyễn Văn Lý nói riêng. Khi phái viên Blitzer hỏi Triết về vấn đề bắt giữ cha Lý, Triết trả lời và được thông dịch lại như sau:
- Reverend Nguyễn Văn Lý was brought to court because of these violations of the law. It absolutely is not a matter of religion.” (xin tạm dịch: Linh mục Nguyễn Văn Lý phải ra tòa vì vi phạm pháp luật. Tuyệt đối không phải vì vấn đề tôn giáo).
Câu trả lời này lội một quãng đường dài từ Mỹ về Việt Nam đã thành ra tam sao thất bát bản mất rồi. Bọn bút nô của chế độ thêm mắm thêm muối hành ngò tiêu tỏi vô, chế biến thành một một dĩa thịt rừng (rú) thật hấp dẫn để bán cho dân đọi trong nước. Các tờ Nhân Dân, Tuổi Trẻ, và cả tờ Công Giáo Và Dân Tộc (?) của bọn quốc doanh được các đấng bề trên HY Phạm Minh Mẫn và GM Bùi Tuần gián tiếp công nhận là báo công giáo, nối một cái đuôi dài thật “Vẹm” vào lời của Nguyễn Minh Triết thành ra là:
- Ông ta vi phạm pháp luật VN. Đây hoàn toàn là vấn đề pháp luật, không phải là vấn đề tôn giáo. Việc xét xử ông ta được Hội Đồng Giám Mục VN và Tòa Thánh Vatican cũng đồng tình với chúng tôi.
Đừng quên rằng trước khi trả lời ký giả Blitzer, Nguyễn Minh Triết Triết đã bị quay mòng mòng tại Hạ Viện Hoa Kỳ về vấn đề bịt miệng cha Lý. Tại đây Triết cũng đã nói láo với cái luận điệu điếm đàng cố hữu của một tên Vẹm. Dân biểu Ed Royce, người có mặt trong buổi vặt lông Triết, tiết lộ lời giải thích của Triết về trường hợp Lm Lý: “Ông nói là hành động của chính quyền (Việt Nam) được sự ủng hộ của Giáo Hội Công Giáo. Khi chúng tôi hỏi thêm thì thì ông giải thích rằng chưa có giám mục nào lên tiếng phản đối cả.” Và dân biểu Royce quạt lại Nguyễn Minh Triết liền là không có giám mục nào phản đối không có nghĩa là Giáo Hội đồng tình ủng hộ.
Về đến Việt Nam, cuộc đối chất của Nguyễn Minh Triết tại Hạ Viện Hoa Kỳ cũng lại được bọn bút nô biến chế xào nấu lại càng đượm mùi gian trá hơn. Bọn này nhét bừa vào miệng tên chủ của chúng những lời nói láo y như thiệt rằng:
- Nếu như bà (Pelosi) nói rằng chúng tôi vi phạm tôn giáo thì trong sự kiện này, người đáng lẽ phải lên tiếng mạnh mẽ nhất phải là Hội Đồng Giám Mục VN. Nhưng trong vụ xử công dân Nguyễn Văn Lý thì Hội Đồng Giám Mục VN lại hết sức đồng tình, ủng hộ. Các vị có thể nghi ngờ Hội Đồng Giám Mục không dám lên tiếng nhưng chính Tòa Thánh Vatican, nơi quản lý, bảo vệ quyền lợi cho các linh mục trên toàn thế giới, trong trường hợp này cũng đồng tình ủng hộ chính phủ VN. Họ có đầy đủ thông tin rằng ông Lý có một số hoạt động vi phạm luật pháp VN. Nếu chúng tôi làm chưa đúng thì chính Vatican sẽ là nơi lên tiếng phản đối mạnh mẽ nhất về vấn đề nàỵ.”
Trên đây là tất cả sự thực về điều mà báo chí trong nước ngụy ngôn thổi phồng lên rằng HĐGMVN và Tòa Thánh Vatican đồng tình ủng hộ việc CS bắt đưa ra tòa và kết án 8 năm tù linh mục Nguyễn Văn Lý. Đ/C Nguyễn Văn Hòa chẳng cần thiết phải cải chính hay thanh minh thanh nga thì ai cũng biết CS đã nói láo. Nhưng vấn đề lại trở thành rắc rối vì một lá thư nói là của Đ/C Nguyễn Văn Hòa làm cái công việc chẳng cần thiết kia.
Ở Đâu Cái Tổ Con Chuồn Chuồn
Nguyễn Minh Triết ba xạo là mối tội đầu trong các tội đưa đến việc đức cha Chủ Tịch HĐGM phải mất công thanh minh thanh nga, và đức HY Phạm Minh Mẫn xát xà phòng đám quốc doanh truyền thông Công-Giáo-và-Dân- Tộc của ngài. Chuyện Đức Hồng Y nạo tờ “báo công giáo” của ngài ngoài đề tài của bài viết này nên xin được miễn đề cập tới. Người viết trở lại với lá thư của Đ/C Nguyễn Văn Hoà gởi cho Nguyễn Minh Triết và xin chỉ bàn về vấn đề này thôi.
Thật sự chẳng ai muốn làm chuyện bới lông tìm vết, nhưng người ta thấy có quá nhiều điểm đáng thắc mắc trong lá thư nhất là về xuất xứ, hình thức, và cả nội dung của nó.
Về Hình Thức - Một văn thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch HĐGM thay mặt cho HĐGMVN viết gởi cho chủ tịch nhà nước thì nhất định là một văn thư chính thức trao đổi giữa hai cơ quan đạo/đời bậc cao nhất. Nó phải hội đủ sự trang trọng bắt buộc cả về nội dung, ngôn từ, cách hành văn lẫn hình thức trình bầy chứ không thể luộm thuộm cẩu thả được. Nếu là thư riêng đại loại như thư tình chẳng hạn thì lại là chuyện khác. Nhất định trên mặt trang giấy phải có tiêu đề (letterhead) , huy hiệu giám mục, nhất là không thể thiếu chữ ký viết tay và củ triện. Người viết đã nhiều lần được đọc thư của giám mục giới thiệu linh mục hay nữ tu sang Mỹ xin tiền. Những thư này đều mang đầy đủ những chuẩn mực về hình thức của văn thư của một vị giám mục. Ấy thế mà văn thư của Đ/C chủ tịch HĐGM viết gởi cho chủ tịch nước lại phạm phải những thiếu sót sơ đẳng mới là chuyện lạ.
Về Nội Dung - Về nội dung thì như người viết đã trình bầy ở trên, chỉ có một câu cụt ngủn phủ nhận tính cách xác thực trong câu tuyên bố của Nguyễn Minh Triết nói rằng HĐGM và Tòa Thánh ủng hộ cách thức CS xử lý Lm Nguyễn Văn Lý. Nói khác đi thì văn thư Đ/C Hòa viết xác nhận lời tuyên bố của Triết là không đúng sự thật. Thế nhưng sự thật trong vấn đề này là sự thật gì thì lại không được giải thích. Cha Lý bị đưa ra tòa, bị kết án đúng hay không đúng theo quan điểm và nhận định của HĐGM. Và quan trọng hơn là thái độ im lặng của HĐGM mang ý nghĩa gì, đồng tình hay phản kháng thụ động đối với hành động của đảng và nhà nước CS. Nếu không giải thích rõ ràng những điểm đó thì dư luận, và cả Nguyễn Minh Triết chắc cũng không hiểu rõ được vấn đề. Người Pháp nói “trop parler nuit” (nói nhiều quá có hại). Nhưng trong trường hợp này, nói ít quá cũng chẳng lợi lộc gì.
Về Suất Xứ - Lá thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa gởi cho Nguyễn Minh Triết được phổ biến trên Website VietCatholicNews (VCN) của Lm Trần Công Nghị ngày 08-7-2007. VCN là cơ quan truyền thông đầu tiên phổ biến lá thư này. Nếu không có VCN thì không ai biết là có văn thư đó. Cứ giả sử rằng Đ/C Hòa chỉ gởi một bản duy nhất (dĩ nhiên không kể bản lưu) cho Nguyễn Minh Triết thì chuyện gì sẽ xẩy ra. Điều chắc chắn là mục đích thanh minh thanh nga của đức cha đã trở thành công dã tràng, bởi vì lá thư sẽ nằm ngủ yên trong túi Nguyễn Minh Triết cho đến muôn đời. Dư luận đâu có biết mặt mũi nó thế nào. Nguyễn Minh Triết chịu cho công bố lá thư để cải chính dùm cho đức cha sao? Sức mấy! Triết không xé giục sọt rác đã là may lắm rồi. Do đó việc có lá thư cải chính cũng coi như không. Và dư luận trong nước sẽ tin rằng Triết nói HĐGMVN và Tòa Thánh Vatican tán thành việc bắt giam cha Lý là sự thật.
Trách nhiệm làm truyền thông của Lm Trần Công Nghị trong vấn đề công bố lá thư cũng cần phải đặt thành nghi vấn. Nguyên tắc đầu tiên của việc phổ biến một tin tức là phải biết rõ nguồn cung cấp tin, từ tòa GM Nha Trang, hay từ HĐGMVN? Đành rằng VCN có quyền không tiết lộ nguồn tin, nhưng đó là trường hợp bất khả kháng, để bảo vệ an ninh cho người cung cấp tin chẳng hạn. Không cho độc giả biết nguồn tin là một vi phạm nghề nghiệp. Điều đó còn cho thấy tin tức thiếu tính chính xác hoặc có gì mờ ám. Cho rằng VCN có biết rõ nguồn cung cấp tin đi chăng nữa, nhưng khi phổ biến một văn thư không chữ ký, không con dấu như thế cũng không nên phổ biến nếu họ còn tự coi mình là làm truyền thông trung thực và chuyên nghiệp. Trừ ra khi lá thư có kèm theo một phóng ảnh (scan) của bản văn chính thức.
Ngoài ra đối với văn phòng HĐGMVN, phương thức cải chính tin tức theo phương thức như ta thấy cũng đáng bị dị nghị. Thông thường thì báo, đài nào loan tin sai thì người bị loan tin sai có quyền yêu cầu kẻ tung tin thất thiệt phải cải chính đúng trên tờ báo đó, đài đó. Tên nói láo không chịu thì cứ việc nhờ luật pháp can thiệp. Chẳng ai dại gì lại viết thư riêng cho kẻ bịa chuyện bảo nó rằng mày nói láo đấy. Nếu quả thật văn phòng chủ tịch HĐGM gởi văn thư cho Nguyễn Minh Triết rồi lại gởi bản sao không triện, không chữ ký cho VCN để nhờ phổ biến thì là một việc làm thiếu khôn ngoan, vừa không đúng nguyên tắc, vừa tạo ra một sự nghi ngờ đáng tiếc trong dư luận.
Những điểm thiếu minh bạch nêu trên quả thật đã đưa đến nghi vấn cho rằng lá thư của Đ/C Hòa phổ biến trên VCN là lá thư ngụy tạo, và có người muốn đi tìm sự thật. Một người trẻ rất nhiệt tâm tranh đấu cho tự do tôn giáo và nhân quyền tại Việt Nam là chị Thanh Hà ở bên Úc, đã viết thư [Thư ngỏ kính gởi HĐGMVN: Xin Phổ Biến Hai (2) Văn Thư theo dạng phóng ảnh) thẳng cho Đ/C Hòa và đức HY Mẫn xin phổ biến các phóng ảnh (scan) các lá thư chính thức của các ngài. Thư yêu cầu của chị gởi đi ngày 13-7 nhưng đến nay vẫn chưa được hồi âm. Người ta tin rằng trong hiện tình sẽ không có chuyện hồi âm vì một khó khăn duy nhất không thể vượt qua, đó là vì lòng người ngại núi e sông, chứ không phải vì ngăn sông cách núi.
Tuy nhiên cũng chưa hẳn là điều thất vọng. Bỗng một Website có tên Công Giáo Việt Nam (www.conggiaovietnam.net) tự nguyện đứng ra đáp ứng yêu cầu của chị Thanh Hà. Sau đó nữa lại có thêm Chứng Nhân Đức Kitô (Chungnhanduckito@ gmail.com) xung phong tiếp tay với CGVN. Họ đều là những diễn đàn công giáo, hoạt động bên trong VN. Họ tự nguyện đáp ứng lời yêu cầu của chị Thanh Hà trong khi các đấng bậc đều im lặng. Nhưng thực ra sự đáp ứng đó chỉ được một phần và là cái phần không mấy cần thiết. Họ cho biết đã vô tận tòa TGM Saigon xin được bản sao thư của đức HY Mẫn gởi cho báo CG&DT để gởi ra bên ngoài. Xét về tính cách thời sự, lá thư này không mấy quan trọng vì chỉ là thư nội bộ trong giới truyền thông công giáo (tuy CG&DT là giáo gian). Còn lá thư Đ/C Hòa gởi cho Nguyễn Minh Triết mà sự trung thực của nó cần phải được chứng minh thì họ không xoay xở được nên đành phải chịu thua. Họ viện vào những lý do nào là khó khăn, nào là tính cách tế nhị của vấn đề v.v. Nói vậy thì biết vậy thôi. Biết làm thế nào hơn. Người ta tử tế đến thế là đủ rồi. Rốt cuộc thì việc truy tìm bản chánh của lá thư của Đ/C Hòa gởi Nguyễn Minh Triết là khó thật, khó hơn cả việc đi tìm cái tổ của con chuồn chuồn.
Chuyện Ngoài Lề
Âu cũng là cái duyên để người viết có được một chút hiểu biết về một vài khía cạnh trong vấn đề sinh hoạt tôn giáo ở trong nước, mặc dầu đây không phải là mục đích của bài viết này.
Việt Nam bây giờ đang là thời nở rộ thông tin trên mạng mặc dầu nói rằng có ngăn cấm và theo dõi gắt gao. Mọi người, mọi giới tham gia cuộc đua lên Net. Giới công giáo phải kể là là một tay đua có hạng. Nhiều hội đoàn, nhiều giáo xứ, nhiều nhóm tự mở website. Mục đích làm website theo nhận xét chung là để giảng đạo. Giảng đạo trong luồng thì không sao, nhưng ngoài luồng như GH Mennonite thì không được. Một xứ đạo xây một ngôi nhà thờ lớn nguy nga. Các hội đoàn đồng phục đẹp mắt trong các cuộc lễ lạc, rước xách. Ông cha xứ trước đám đông giảng cho thật hùng hồn. Tất cả được đưa lên mạng để khoe với thế giới. Đối với một ông cha xứ, và cả con chiên nữa, việc tông đồ như thế là thành công tốt đẹp rồi. Người ta không quên sau mỗi việc tông đồ như thế là đến màn ăn nhậu. Nhiều ông cha, nhất là cha trẻ, và nghe đâu có cả giám mục nữa, uống rượu như cái hũ chìm.
Các diễn đàn CGVN và CNĐK là vài trong số các diễn đàn trong nước mở ra để giảng đạo. Điểm rất đặc biệt của cả hai là ban biên tập đều ẩn danh. Họ chỉ trao đổi với bên ngoài bằng tên và địa chỉ của diễn đàn hoặc một nick nào đó. Họ xem ra còn trẻ, và khiêm tốn, nói chuyện ngọt hơn mía lùi, lý luận bài bản giống hệt các ống loa mắc trên cây hoặc trên các cột đèn ở các dẫy phố đến nỗi nghe ghê ghê thế nào ấy. Hình như có pha chút cung giọng của các anh cán làm dân vận mà người dân miền Nam quen gặp. Không có gì nghi ngờ họ đi chung cùng một đường lối. Cả văn phong lẫn tâm tình thố lộ cũng giống nhau như đúc. Thoáng nhìn thôi cũng thấy được hai cơ quan truyền thông CG (?) này giống nhau như hai chị em sanh đôi. Câu thơ sau mô tả về họ chắc không sai: Mình với ta tuy hai mà một. Ta với mình tuy một mà hai.
Người viết được đọc một số email trao đổi qua lại giữa website Conggiaovietnam. net và Chungnhanduckito@ gmail.com với một số anh em ở ngoài này. Nhìn ở cận điểm, thấy những bạn trẻ ở trong nước là những người có nhiệt huyết và có lòng. Có lẽ nên là điều đáng vui mừng. Giữa lúc tư bề bị quân thù vây hãm mà có những người trẻ can đảm dám vỗ ngực xưng tên xưng tuổi Công Giáo Việt Nam, và Chứng Nhân Đức Kitô không phải là một điều đáng mừng sao! Tuy nhiên mừng thì có mừng thật đấy, nhưng rồi lại cảm thấy buồn buồn sao ấy. Ở Việt Nam, cũng cùng sống trong một hoàn cảnh và điều kiện của môi trường như những bạn trẻ CGVN và CNĐK, có nhiều người trẻ khác , rất nhiều, họ không xưng danh tôn giáo này, tôn giáo nọ, cũng không tự nhận là chứng nhân của bất cứ ai như các Ls Nguyễn thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài, Bs Phạm Hồng Sơn, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, công nhân Nguyễn Tấn Hoành, và còn bao nhiêu người hữu danh và vô danh khác nữa đã dám hiên ngang đốt đèn sáng và để lên cao, thật cao (dụ ngôn trong Thánh Kinh) soi đường cho mọi người. Trong khi những bạn trẻ vỗ ngực xưng danh công giáo VN, và tự cho mình là chứng nhân của Đức Kitô thì lại đốt đèn để dưới gầm giường hoặc lấy thúng úp lại. Các bạn đó làm chứng nhân nhưng sợ người ta để ý, sợ bị làm khó dễ, sợ đủ thứ. Thậm chí việc giao dịch bằng email thôi, các bạn cũng không dám lấy tên thật. Ngay như việc các bạn tự nguyện đi xin một bản scan lá thư cửa Đ/C Hòa gởi Nguyễn Minh Triết, các bạn lại cũng lấp liếm bằng đủ thứ khó khăn, nào là khả năng giới hạn, nào là tính cách tế nhị của vấn đề v.v. để rồi cuối cùng các bạn đi đến dỗ ngọt chị Thanh Hà cho qua chuyện: “Vì thế, việc quí vị xin xác minh bức thư của đức cha Phaolo và đề nghị cần có mộc, phóng ảnh … không còn cần thiết. Hơn nữa, với kỹ thuật hiện nay, khó có thể phân biệt thật hay giả, nếu chỉ dựa vào những yếu tố đó ….” Và cuối cùng các bạn còn trấn an thêm: “Thôi thì có mộc hay không có mộc không cần thiết đâu. Biết rõ xuất xứ là đủ rồi”. Nếu biết rõ xuất xứ thì các bạn biết thôi chứ có ai biết đâu. Mô Phật!
Có một điều rất khó hiểu là chính các bạn trẻ này không thể tìm ra và đọc được bản văn chính thức lá thư của Đ/C Hòa, nhưng họ lại dám quả quyết: “So sánh với bản văn đã được hầu hết các phương tiện truyền thông Đạo & Đời phổ biến trong những ngày vừa qua, chúng tôi nhận thấy tất cả đều chính xác về hình thức lẫn nội dung.”
Nhiều người cứ tưởng rằng cái cơ chế Xin/Cho là sản phẩm riêng của CSVN. Ai ngờ nó ăn trùm sang cả việc nhà đạo. Ở bên Mỹ này cũng có cơ chế Xin/Cho chứ không phải không có. Thí dụ muốn xin một cái passport cũng phải gởi đơn, hình ảnh v.v. lên cơ quan INS. Ở Mỹ, CHO là một BỔN PHẬN, hay đúng hơn, là một TRÁCH NHIỆM của chính quyền. Trái lại ở VN, CHO là một QUYỀN LỢI của nhà cầm quyền. Chấp thuận cho cái gì là cách CS ban ơn huệ cho người xin. Tiếc rằng khái niệm Xin/Cho của chế độ CS đã lây lan sang cả GHCG. Việc phổ biến tờ phóng ảnh nếu có yêu cầu đúng ra là bổn phận của Đ/C Hòa, chứ không phải quyền ngài muốn cho hay không tùy ý, bởi vì sự yêu cầu của người xin là để phục vụ công ích, nghĩa là đem sự thật đến cho mọi người.
Khái niệm về cơ chế Xin/Cho đã bị biến tính ngay trong GHCGVN và xử dụng một cách méo mó đã làm thui chột những giáo dân trẻ có tâm hồn và nhiệt huyết. Bề trên nắm quyền “cho” nhưng sợ sệt đủ thứ nên bề dưới phải vâng lời sợ theo. Bề rên rụt rè thúc thủ, bề dưới cũng không dám ngo ngoe trái lời. Cơ chế và lối sống đẻ ra một dòng giống cha-nào-con-nấy (tel père tel fils). Nó đè bẹp con người không thể thoát ra được. Như thế làm sao GHVN có thể sản sinh được những chủ chăn đáng mặt như Ncube của Zimbabwe , hay Perez Morales của Venezuela , và những giáo dân can trường như Nguyễn thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Phạm Hồng Sơn, Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Tấn Hoành vân vân và vân vân.
Mặt Sau Lá Thư : Những Chữ Vô Tự
Đ/C Hòa xác nhận hay không xác nhận lá thư thực ra không phải là chuyện quan trọng lắm. Vấn đề là bàn tay nào đã phổ biến lá thư của ngài một cách ẩu tả đến như vậy và phổ biến với mục đích gì. Tìm hiểu các khía cạnh này của vấn đề, người viết tếu một chút gọi là rờ mu rùa, một phương pháp bói quẻ căn cứ theo sự xếp đặt sấp ngửa của ba đồng tiền (đồng trinh trị giá ½ xu) gieo xuống đất từ trong một cái mu rùa khô. Cũng giống như quẻ bói hiện ra trên mặt các đồng tiền, mục đích việc quảng bá lá thư có thể được nhìn thấy qua cung cách nó được phổ biến. Quẻ nói thế nào là những chữ vô tự viết trên mặt sau của lá thư chứ không phải một dúm chữ bạch tự viết ở mặt trước.
Nên tỉnh táo ghi nhớ 3 điểm quan trọng sau đây để luận quẻ. Thứ nhất, ở hải ngoại chúng ta, người Việt tỵ nạn CS, được hưởng đủ mọi thứ tự do, đặc biệt quyền tự do ngôn luận và báo chí. Trong nước trái lại, người dân mất hết mọi thứ quyền. Thứ hai, CS biết rất rõ ở đâu chúng có thể tuyên truyền lừa bịp được, và ở đâu chúng không còn thể lừa bịp nổi nữa. Và thứ ba, nếu không còn bịp nổi, CS bắt buộc phải ngăn chặn và hóa giải những thông tin bất lợi cho chúng.
Chỉ bàn tới trong phạm vi vấn đề người viết đang bàn, từ các chân lý trên, chúng ta rút ra được những hiểu biết sau đây:
1. CS cần phịa ra một lời tuyên bố (dù rất láo xược) của Triết về vấn đề bắt giữ cha Lý và phổ biến thật sâu rộng trong nước để lừa bịp người dân, nhất là người công giáo. Bên ngoài, thế giới chẳng ai tin nhưng chúng không cần. Nhiều giáo dân trong nước trước đây vì bị bưng bít thông tin cho rằng cha Lý không vâng lời bề trên mà hoạt động chính trị nên bị bắt. Nay họ lại nghe chủ tịch nước tuyên bố việc CS bắt nhốt cha Lý được Đức Giáo Hoàng và HĐGM tán thành thì chắc chắn sẽ càng xác tín hơn. Kế hoạch bịp này CS chỉ dùng để bịp dân chúng trong nước. Chúng xử dụng tối đa báo chí trong nước, đặc biệt là tờ Công Giáo và Dân Tộc.
2. Mặc dù là thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa gởi riêng cho Triết, nhưng CS thấy cần phải cho phổ biến, và chỉ phổ biến ở hải ngoại thôi để hóa giải những chống đối của người Việt tỵ nạn. Với VC, việc làm này có những tác dụng trái ngược, nhưng lợi vẫn là hơn:
- Làm mất mặt Triết đôi chút, nhưng chỉ là chuyện nhỏ. Hàng 5 ngàn đồng bào biểu tình la ó vị nguyên thủ quốc gia trước mặt báo chí ngoại quốc Triết không sợ mất mặt, hắn há lại sợ mất mặt vì một lá thư có thể nói được là thư giả mạo sao?
- Một phần nào có ý xin lỗi và rửa mặt cho HĐGMVN và nhất là Vatican để giữ an toàn những chỗ dựa mà đảng CSVN đang cần tới. Lm Trần Công Nghị, chủ nhân VCN đã có phụ họa thêm vào. Trả lời đài phát thanh Á Châu Tự Do ngày 12-7-07, ông Nghị nói: “Việc lên tiếng của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam là vì danh dự của các ngài.”
- Giúp làm nguội đi sự chống đối của khối công giáo VN tỵ nạn đối với HĐGMVN, vì nếu không, sự thể có thể dẫn tới việc giáo dân cắt đứt nguồn tài trợ cho GH trong nước mà người thiệt hại trước tiên là CS.
Cách thức phổ biến lá thư bảo đảm cho những nhận định trên đây. Vì như ta thấy, Sự phổ biến này vốn không phải là cung cách làm việc của bất cứ vị giám mục nào nói riêng, và HĐGM nói chung. Xưa nay có chuyện gì liên hệ với nhà nước, HĐGM đều làm việc một cách âm thầm kín đáo, chứ không công khai chỉ ở ngoại quốc không thôi như thế này. Cân nhấn mạnh là một lá thư quan trọng như thế đưa phổ biến ở hải ngoại nhất định không thể là ý muốn của các ngài. Nói thẳng ra là các ngài sợ bị đụng chạm. Sợ đụng chạm là nguyên nhân đưa đến sự im lặng triền miên của các ngài. Hơn nữa nếu thấy cần thiết phải công bố lá thư thì ít nữa các ngài cũng phải trước hết nhờ đến các phương tiện truyền thông trong nước, nhất là website riêng của HĐGM và tờ CG&DT, chứ sao lại chỉ công bố trên VCN ở hải ngoại. Một việc làm hết sức ngớ ngẩn và vô lý.
Như vật thì câu hỏi phải đặt ra là động lực và bàn tay nào đã làm chuyện này. Người ta chỉ có một cách giải thích duy nhất là việc này nằm trong sự chỉ đạo của CS qua bàn tay bọn quốc doanh mà nhiều phần chắc là chính ủy Huỳnh Công Minh hoặc tay chạy cờ TrầnThiện Cẩm. Hai tay này xưa nay gắn bó với Trần Công Nghị, giám đốc VCN. Ngoài VCN do vị thế của nó đối với HĐGMVN, không có cơ sở truyền thông nào thuận tiện cho bằng nó.
Cũng cần lư ý đến 3 thời điểm sau đây:
- Ngày 06-7-2007, báo đài trong nước tường thuật đầy đủ buổi phỏng vấn Nguyễn Minh Triết của ký giả Wolf Blitzer và cuộc đàm luận tại Hạ Viện Hoa Kỳ giữa Triết và một số dân biểu Mỹ.
- Ngày 07-7-2007, Đ/C Nguyễn Văn Hòa viết thư gởi Nguyễn Minh Triết. Và, được phổ biến trên VCN.
- Ngày 08-7-2007, lá thư này được phổ biến trên mạng VCN, trong khi bản văn chính thức của lá thư chưa chắc đã kịp chuyển đến văn phòng Nguyễn Minh Triết.
Tại VN không thể có chuyện làm ăn mau lẹ và nhịp nhàng đồng điệu đến thế được. Điều này chứng tỏ đã có một kế hoạch dàn dựng từ trước. Các kẻ thông đồng cấu kết cho ra đời một lá thư thiếu đầu thiếu đuôi tuồng như thư giả cũng là có chủ đích. Nếu vạn nhất đi đến chỗ đổ bể thì Đ/C Hòa vẫn vô can, và Lm Trần Công Nghị chỉ cần xin lỗi vì làm việc thiếu cẩn trong. Thế là xong việc. Phủi tay. Lối làm ăn này nhiều người gọi là hành động chữa cháy. Quả thực nếu các tay phù thủy chính trị không ra tay sớm thì phen này có lẽ HĐGMVN cháy rụi thiệt. CS đầu sỏ nó vu oan giá họa như thế mà HĐGM vẫn ngồi yên được thì ai mà chịu nổi. May mà xe chữa lửa và đám lính cứu hỏa ra tay đúng lúc và kịp thời.
Lời Kết
Trong một email trao đổi với các nhóm CGVN và CNĐK về vấn đề bản chánh bản phụ của các lá thư nói trên, Bác sĩ Lê Huy Linh Vũ ở Boston, Hoa Kỳ, viết: “Những tiếng nói “không chính thức” “không thẩm quyền” như quí vị đây (nhóm CGVN và CNĐK) lại đứng ra bảo đảm thay cho các Ngài (Đ/C Hòa và HY Mẫn)? Điều đó chỉ nói lên rằng họ khiếp sợ SỰ THẬT. Nhưng xin quí vị nhớ cho rằng SỰ THẬT vẫn là SỰ THẬT. Những điều gian dối trước sau rồi cũng hiện nguyên hình dưới Ánh Sáng Công Lý.
Cũng trong loạt email trao đổi này, người bạn trẻ Dominic Hoàng ở Úc nêu lên một suy tư cũng là một thắc mắc thâm trầm hơn: “Trước đây, có một người hỏi một câu “Is the Pope (Jean Paul II) Catholic? (Giáo Hoàng có phải người công giáo không?) Nếu hôm nay, có người hỏi HĐGMVN rằng “Các Ngài có phải là người Kitô Hữu không?” Ai sẽ trả lời một cách trôi chẩy, không ngập ngừng, không vấp váp?”
Còn người viết không suy nghĩ cao xa mà chỉ nhìn vào thực tại trước mắt để nhận định và đánh giá sự việc. Đức HY Phạm Minh Mẫn viết trong thư ngày 10-7-2007 gởi cho báo CG&DT và các cơ quan truyền thông CGVN dậy dỗ rằng: “……. theo giáo huấn của Giáo Hội Công Giáo từ Công Đồng Vatican II đến nay, chức năng của cơ quan truyền thông công giáo là thông truyền trung thực sự thật toàn vẹn về Thiên Chúa, về con người và cuộc sống …” Lời giảng dậy rất chính đáng, nhưng tri hành có hiệp nhất không thì lại là chuyện khác. Chẳng hạn đức TGM Ngô Quang Kiệt dậy bổn đạo đi đâu nhớ mang theo trái tim. Vườn hoa Mai Xuân Thưởng, nơi hàng trăm dân oan chờ chực đèn trời soi xét, cách nhà chung Hanội vài khu phố. Đức TGM đi qua đó hàng ngày nhưng ngài lại quên mang theo trái tim hoài. Cũng vậy, đức HY Phạm Minh Mẫn nói nhiệm vụ Chúa trao cho ngài là yêu thương và phực vụ mọi người, nhưng ngài lại quên mất việc yêu thương và phục vụ những người dân oan giãi nắng dầm mưa cả tháng trời ở văn phòng trụ sở QH2CS cách ngài chẳng bao xa. Cho đến khi những con người khốn khổ này bị bạo quyền hốt đi hết ngài cũng chẳng hay. Về truyền thông, Những người viết lách muốn nói sự thật lắm chứ. Sự thật ở trong tay các ngài. Các ngài giữ nó khư khư như giữ mả tổ, ngoài miệng vẫn dậy truyền thông phải nói sự thật. Như thế phải chăng những người cầm bút chỉ được thông truyền sự thật toàn vẹn về Thiên Chúa, về con người và cuộc sống. Còn sự thật về các ngài thì không được rớ tới?
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Người viết muốn nói đến lá thư của Đ/C Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN) gởi cho Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nhà nước cộng sản Việt Nam. Lá thư này nội dung thật vắn tắt. Có thể nói là quá vắn tắt, đáng coi là một việc làm hà tiện chữ nghĩa. Nội dung thư chỉ có một câu duy nhất đáng đồng tiền bát gạo nguyên văn như sau: “Câu trả lời của cụ chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết “Hội Đồng Giám Mục Việt Nam và tòa thánh Vatican cũng đồng tình với chúng tôi” Là không đúng sự thật.” (highlight theo nguyên bản trích từ VietCatholicNews) .
Theo ngôn ngữ bình dân, nói không đúng sự thật tức là nói láo (tiếng miền Nam). Quốc trưởng của một nước nào đó nói láo khi đi công du ngoại quốc là chuyện xưa nay chưa từng nghe. Nhưng quốc trưởng của nước Việt Nam CS đi công du nói láo, theo báo chí tường thuật, thì đã rõ ràng như ban ngày. Cũng chẳng phải là chuyện lạ gì, vì nói láo là nghề của VẸM. Nguyễn Minh Triết nói với phái viên CNN Wolf Blitzer: “Hơn ai hết, chúng tôi rất yêu nhân quyền. Ông không thể hiểu nổi tình yêu đó.” Hay như Nguyễn Tấn Dũng nói với Đức Giáo Hoàng: “Tôi yêu thích nhất sự thật thà và ghét nhất sự gian dối.”
Có ai tin được không? Đúng là nói láo như VẸM. Chuyện mất dậy là Triết đã làm láo, còn dám dựng chuyện nói láo rồi đổ vấy lên đầu HĐGMVN và Tòa Thánh Vatican . Mà Tòa Thánh Vatican đang là chỗ CSVN cần dựa hơi và cầu cạnh. Xỏ lá nhất trên đời cũng vẫn là CS. Vì thế khi chuyện vỡ lở, đức cha Chủ Tịch HĐGM mới phải mất công cải chính.
Xưa nay HĐGMVN vẫn thủ khẩu như bình trước các vấn đề có liên quan đến chế độ, nhất là đối với các đại gia đỏ, vì theo quan niệm của các ngài đó là làm chính trị, chuyện dơ bẩn các đấng bậc làm thầy không nên dính vô. Nay thấy Đ/C Hòa dám lên tiếng mắng mỏ chủ tịch nước, rất nhiều người vui mừng nói: tới rồi. Có người còn hồ hởi la to lên: tới đi bác tài. Có nhà báo còn đặt một cái tít (headline) chắc nịch: một cái tát vào mặt bọn CS. Thấy vậy và mừng vậy thì cũng đúng thôi. Hạn hán triền miên nghe thấy cậu Ông Trời mở miệng, ai mà không mừng. Nhưng sau phút giây bồng bột, người ta mới bừng tỉnh khám phá ra rằng hình như mình đã nằm mơ.
Có cái gì không ổn? Mặt trước lá thư chỉ là một dúm chữ nghĩa chẳng đủ nói lên được cái gì đã là điều bất ổn. Nói “là không đúng sự thật” mà chẳng thấy cho biết sự thật là cái gì. Không bất ổn sao? Hà tiện chữ nghĩa rõ ràng gây bất ổn mà còn bất lợi nữa. Mặt sau lá thư trái lại, được phủ kín bằng cả một rừng chữ dạng vô tự dầy đặc. Bình thường quyết không ai đọc được. Càng bất ổn hơn. Thật đáng tiếc.
Người viết vốn tính hay tò mò, muốn đọc loại chữ vô tự này để tìm xem cái gì trong đó bèn thử giải mã (decode) bằng cách bói rờ mu rùa xem sao.
Sơ Lược Vấn Đề
Lá thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa gởi cho Nguyễn Minh Triết là hệ quả của chuyến đi Mỹ của Triết ngày 18-6-2007. Thời gian ở Mỹ, ngoài một lần tới chầu Đại Đế George W. Bush tại Tòa Bạch Ốc, Triết còn có hai cuộc tiếp xúc với người Mỹ được báo chí đề cập. Một lần tới bái kiến Chủ Tịch Hạ Viện, bà Nancy Pelosi và một số dân biểu khác. Lần nữa tiếp xúc với phái viên hệ thống truyền hình CNN Wolf Blitzer. Trong cuộc Triết bệ kiến Bush, hai bên trao đổi toàn những chuyện nói-vậy-mà-không-phải-vậy nên xin chẳng lý tới làm gì cho mệt. Nhưng trong lần Triết hầu chuyện bà Pelosi và ký giả Blitzer thì lại khác. Sóng gió mà dư âm đến nay vẫn còn, là vấn đề nhân quyền tại Việt Nam nói chung, và chuyện linh mục Nguyễn Văn Lý nói riêng. Khi phái viên Blitzer hỏi Triết về vấn đề bắt giữ cha Lý, Triết trả lời và được thông dịch lại như sau:
- Reverend Nguyễn Văn Lý was brought to court because of these violations of the law. It absolutely is not a matter of religion.” (xin tạm dịch: Linh mục Nguyễn Văn Lý phải ra tòa vì vi phạm pháp luật. Tuyệt đối không phải vì vấn đề tôn giáo).
Câu trả lời này lội một quãng đường dài từ Mỹ về Việt Nam đã thành ra tam sao thất bát bản mất rồi. Bọn bút nô của chế độ thêm mắm thêm muối hành ngò tiêu tỏi vô, chế biến thành một một dĩa thịt rừng (rú) thật hấp dẫn để bán cho dân đọi trong nước. Các tờ Nhân Dân, Tuổi Trẻ, và cả tờ Công Giáo Và Dân Tộc (?) của bọn quốc doanh được các đấng bề trên HY Phạm Minh Mẫn và GM Bùi Tuần gián tiếp công nhận là báo công giáo, nối một cái đuôi dài thật “Vẹm” vào lời của Nguyễn Minh Triết thành ra là:
- Ông ta vi phạm pháp luật VN. Đây hoàn toàn là vấn đề pháp luật, không phải là vấn đề tôn giáo. Việc xét xử ông ta được Hội Đồng Giám Mục VN và Tòa Thánh Vatican cũng đồng tình với chúng tôi.
Đừng quên rằng trước khi trả lời ký giả Blitzer, Nguyễn Minh Triết Triết đã bị quay mòng mòng tại Hạ Viện Hoa Kỳ về vấn đề bịt miệng cha Lý. Tại đây Triết cũng đã nói láo với cái luận điệu điếm đàng cố hữu của một tên Vẹm. Dân biểu Ed Royce, người có mặt trong buổi vặt lông Triết, tiết lộ lời giải thích của Triết về trường hợp Lm Lý: “Ông nói là hành động của chính quyền (Việt Nam) được sự ủng hộ của Giáo Hội Công Giáo. Khi chúng tôi hỏi thêm thì thì ông giải thích rằng chưa có giám mục nào lên tiếng phản đối cả.” Và dân biểu Royce quạt lại Nguyễn Minh Triết liền là không có giám mục nào phản đối không có nghĩa là Giáo Hội đồng tình ủng hộ.
Về đến Việt Nam, cuộc đối chất của Nguyễn Minh Triết tại Hạ Viện Hoa Kỳ cũng lại được bọn bút nô biến chế xào nấu lại càng đượm mùi gian trá hơn. Bọn này nhét bừa vào miệng tên chủ của chúng những lời nói láo y như thiệt rằng:
- Nếu như bà (Pelosi) nói rằng chúng tôi vi phạm tôn giáo thì trong sự kiện này, người đáng lẽ phải lên tiếng mạnh mẽ nhất phải là Hội Đồng Giám Mục VN. Nhưng trong vụ xử công dân Nguyễn Văn Lý thì Hội Đồng Giám Mục VN lại hết sức đồng tình, ủng hộ. Các vị có thể nghi ngờ Hội Đồng Giám Mục không dám lên tiếng nhưng chính Tòa Thánh Vatican, nơi quản lý, bảo vệ quyền lợi cho các linh mục trên toàn thế giới, trong trường hợp này cũng đồng tình ủng hộ chính phủ VN. Họ có đầy đủ thông tin rằng ông Lý có một số hoạt động vi phạm luật pháp VN. Nếu chúng tôi làm chưa đúng thì chính Vatican sẽ là nơi lên tiếng phản đối mạnh mẽ nhất về vấn đề nàỵ.”
Trên đây là tất cả sự thực về điều mà báo chí trong nước ngụy ngôn thổi phồng lên rằng HĐGMVN và Tòa Thánh Vatican đồng tình ủng hộ việc CS bắt đưa ra tòa và kết án 8 năm tù linh mục Nguyễn Văn Lý. Đ/C Nguyễn Văn Hòa chẳng cần thiết phải cải chính hay thanh minh thanh nga thì ai cũng biết CS đã nói láo. Nhưng vấn đề lại trở thành rắc rối vì một lá thư nói là của Đ/C Nguyễn Văn Hòa làm cái công việc chẳng cần thiết kia.
Ở Đâu Cái Tổ Con Chuồn Chuồn
Nguyễn Minh Triết ba xạo là mối tội đầu trong các tội đưa đến việc đức cha Chủ Tịch HĐGM phải mất công thanh minh thanh nga, và đức HY Phạm Minh Mẫn xát xà phòng đám quốc doanh truyền thông Công-Giáo-và-Dân- Tộc của ngài. Chuyện Đức Hồng Y nạo tờ “báo công giáo” của ngài ngoài đề tài của bài viết này nên xin được miễn đề cập tới. Người viết trở lại với lá thư của Đ/C Nguyễn Văn Hoà gởi cho Nguyễn Minh Triết và xin chỉ bàn về vấn đề này thôi.
Thật sự chẳng ai muốn làm chuyện bới lông tìm vết, nhưng người ta thấy có quá nhiều điểm đáng thắc mắc trong lá thư nhất là về xuất xứ, hình thức, và cả nội dung của nó.
Về Hình Thức - Một văn thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa, chủ tịch HĐGM thay mặt cho HĐGMVN viết gởi cho chủ tịch nhà nước thì nhất định là một văn thư chính thức trao đổi giữa hai cơ quan đạo/đời bậc cao nhất. Nó phải hội đủ sự trang trọng bắt buộc cả về nội dung, ngôn từ, cách hành văn lẫn hình thức trình bầy chứ không thể luộm thuộm cẩu thả được. Nếu là thư riêng đại loại như thư tình chẳng hạn thì lại là chuyện khác. Nhất định trên mặt trang giấy phải có tiêu đề (letterhead) , huy hiệu giám mục, nhất là không thể thiếu chữ ký viết tay và củ triện. Người viết đã nhiều lần được đọc thư của giám mục giới thiệu linh mục hay nữ tu sang Mỹ xin tiền. Những thư này đều mang đầy đủ những chuẩn mực về hình thức của văn thư của một vị giám mục. Ấy thế mà văn thư của Đ/C chủ tịch HĐGM viết gởi cho chủ tịch nước lại phạm phải những thiếu sót sơ đẳng mới là chuyện lạ.
Về Nội Dung - Về nội dung thì như người viết đã trình bầy ở trên, chỉ có một câu cụt ngủn phủ nhận tính cách xác thực trong câu tuyên bố của Nguyễn Minh Triết nói rằng HĐGM và Tòa Thánh ủng hộ cách thức CS xử lý Lm Nguyễn Văn Lý. Nói khác đi thì văn thư Đ/C Hòa viết xác nhận lời tuyên bố của Triết là không đúng sự thật. Thế nhưng sự thật trong vấn đề này là sự thật gì thì lại không được giải thích. Cha Lý bị đưa ra tòa, bị kết án đúng hay không đúng theo quan điểm và nhận định của HĐGM. Và quan trọng hơn là thái độ im lặng của HĐGM mang ý nghĩa gì, đồng tình hay phản kháng thụ động đối với hành động của đảng và nhà nước CS. Nếu không giải thích rõ ràng những điểm đó thì dư luận, và cả Nguyễn Minh Triết chắc cũng không hiểu rõ được vấn đề. Người Pháp nói “trop parler nuit” (nói nhiều quá có hại). Nhưng trong trường hợp này, nói ít quá cũng chẳng lợi lộc gì.
Về Suất Xứ - Lá thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa gởi cho Nguyễn Minh Triết được phổ biến trên Website VietCatholicNews (VCN) của Lm Trần Công Nghị ngày 08-7-2007. VCN là cơ quan truyền thông đầu tiên phổ biến lá thư này. Nếu không có VCN thì không ai biết là có văn thư đó. Cứ giả sử rằng Đ/C Hòa chỉ gởi một bản duy nhất (dĩ nhiên không kể bản lưu) cho Nguyễn Minh Triết thì chuyện gì sẽ xẩy ra. Điều chắc chắn là mục đích thanh minh thanh nga của đức cha đã trở thành công dã tràng, bởi vì lá thư sẽ nằm ngủ yên trong túi Nguyễn Minh Triết cho đến muôn đời. Dư luận đâu có biết mặt mũi nó thế nào. Nguyễn Minh Triết chịu cho công bố lá thư để cải chính dùm cho đức cha sao? Sức mấy! Triết không xé giục sọt rác đã là may lắm rồi. Do đó việc có lá thư cải chính cũng coi như không. Và dư luận trong nước sẽ tin rằng Triết nói HĐGMVN và Tòa Thánh Vatican tán thành việc bắt giam cha Lý là sự thật.
Trách nhiệm làm truyền thông của Lm Trần Công Nghị trong vấn đề công bố lá thư cũng cần phải đặt thành nghi vấn. Nguyên tắc đầu tiên của việc phổ biến một tin tức là phải biết rõ nguồn cung cấp tin, từ tòa GM Nha Trang, hay từ HĐGMVN? Đành rằng VCN có quyền không tiết lộ nguồn tin, nhưng đó là trường hợp bất khả kháng, để bảo vệ an ninh cho người cung cấp tin chẳng hạn. Không cho độc giả biết nguồn tin là một vi phạm nghề nghiệp. Điều đó còn cho thấy tin tức thiếu tính chính xác hoặc có gì mờ ám. Cho rằng VCN có biết rõ nguồn cung cấp tin đi chăng nữa, nhưng khi phổ biến một văn thư không chữ ký, không con dấu như thế cũng không nên phổ biến nếu họ còn tự coi mình là làm truyền thông trung thực và chuyên nghiệp. Trừ ra khi lá thư có kèm theo một phóng ảnh (scan) của bản văn chính thức.
Ngoài ra đối với văn phòng HĐGMVN, phương thức cải chính tin tức theo phương thức như ta thấy cũng đáng bị dị nghị. Thông thường thì báo, đài nào loan tin sai thì người bị loan tin sai có quyền yêu cầu kẻ tung tin thất thiệt phải cải chính đúng trên tờ báo đó, đài đó. Tên nói láo không chịu thì cứ việc nhờ luật pháp can thiệp. Chẳng ai dại gì lại viết thư riêng cho kẻ bịa chuyện bảo nó rằng mày nói láo đấy. Nếu quả thật văn phòng chủ tịch HĐGM gởi văn thư cho Nguyễn Minh Triết rồi lại gởi bản sao không triện, không chữ ký cho VCN để nhờ phổ biến thì là một việc làm thiếu khôn ngoan, vừa không đúng nguyên tắc, vừa tạo ra một sự nghi ngờ đáng tiếc trong dư luận.
Những điểm thiếu minh bạch nêu trên quả thật đã đưa đến nghi vấn cho rằng lá thư của Đ/C Hòa phổ biến trên VCN là lá thư ngụy tạo, và có người muốn đi tìm sự thật. Một người trẻ rất nhiệt tâm tranh đấu cho tự do tôn giáo và nhân quyền tại Việt Nam là chị Thanh Hà ở bên Úc, đã viết thư [Thư ngỏ kính gởi HĐGMVN: Xin Phổ Biến Hai (2) Văn Thư theo dạng phóng ảnh) thẳng cho Đ/C Hòa và đức HY Mẫn xin phổ biến các phóng ảnh (scan) các lá thư chính thức của các ngài. Thư yêu cầu của chị gởi đi ngày 13-7 nhưng đến nay vẫn chưa được hồi âm. Người ta tin rằng trong hiện tình sẽ không có chuyện hồi âm vì một khó khăn duy nhất không thể vượt qua, đó là vì lòng người ngại núi e sông, chứ không phải vì ngăn sông cách núi.
Tuy nhiên cũng chưa hẳn là điều thất vọng. Bỗng một Website có tên Công Giáo Việt Nam (www.conggiaovietnam.net) tự nguyện đứng ra đáp ứng yêu cầu của chị Thanh Hà. Sau đó nữa lại có thêm Chứng Nhân Đức Kitô (Chungnhanduckito@ gmail.com) xung phong tiếp tay với CGVN. Họ đều là những diễn đàn công giáo, hoạt động bên trong VN. Họ tự nguyện đáp ứng lời yêu cầu của chị Thanh Hà trong khi các đấng bậc đều im lặng. Nhưng thực ra sự đáp ứng đó chỉ được một phần và là cái phần không mấy cần thiết. Họ cho biết đã vô tận tòa TGM Saigon xin được bản sao thư của đức HY Mẫn gởi cho báo CG&DT để gởi ra bên ngoài. Xét về tính cách thời sự, lá thư này không mấy quan trọng vì chỉ là thư nội bộ trong giới truyền thông công giáo (tuy CG&DT là giáo gian). Còn lá thư Đ/C Hòa gởi cho Nguyễn Minh Triết mà sự trung thực của nó cần phải được chứng minh thì họ không xoay xở được nên đành phải chịu thua. Họ viện vào những lý do nào là khó khăn, nào là tính cách tế nhị của vấn đề v.v. Nói vậy thì biết vậy thôi. Biết làm thế nào hơn. Người ta tử tế đến thế là đủ rồi. Rốt cuộc thì việc truy tìm bản chánh của lá thư của Đ/C Hòa gởi Nguyễn Minh Triết là khó thật, khó hơn cả việc đi tìm cái tổ của con chuồn chuồn.
Chuyện Ngoài Lề
Âu cũng là cái duyên để người viết có được một chút hiểu biết về một vài khía cạnh trong vấn đề sinh hoạt tôn giáo ở trong nước, mặc dầu đây không phải là mục đích của bài viết này.
Việt Nam bây giờ đang là thời nở rộ thông tin trên mạng mặc dầu nói rằng có ngăn cấm và theo dõi gắt gao. Mọi người, mọi giới tham gia cuộc đua lên Net. Giới công giáo phải kể là là một tay đua có hạng. Nhiều hội đoàn, nhiều giáo xứ, nhiều nhóm tự mở website. Mục đích làm website theo nhận xét chung là để giảng đạo. Giảng đạo trong luồng thì không sao, nhưng ngoài luồng như GH Mennonite thì không được. Một xứ đạo xây một ngôi nhà thờ lớn nguy nga. Các hội đoàn đồng phục đẹp mắt trong các cuộc lễ lạc, rước xách. Ông cha xứ trước đám đông giảng cho thật hùng hồn. Tất cả được đưa lên mạng để khoe với thế giới. Đối với một ông cha xứ, và cả con chiên nữa, việc tông đồ như thế là thành công tốt đẹp rồi. Người ta không quên sau mỗi việc tông đồ như thế là đến màn ăn nhậu. Nhiều ông cha, nhất là cha trẻ, và nghe đâu có cả giám mục nữa, uống rượu như cái hũ chìm.
Các diễn đàn CGVN và CNĐK là vài trong số các diễn đàn trong nước mở ra để giảng đạo. Điểm rất đặc biệt của cả hai là ban biên tập đều ẩn danh. Họ chỉ trao đổi với bên ngoài bằng tên và địa chỉ của diễn đàn hoặc một nick nào đó. Họ xem ra còn trẻ, và khiêm tốn, nói chuyện ngọt hơn mía lùi, lý luận bài bản giống hệt các ống loa mắc trên cây hoặc trên các cột đèn ở các dẫy phố đến nỗi nghe ghê ghê thế nào ấy. Hình như có pha chút cung giọng của các anh cán làm dân vận mà người dân miền Nam quen gặp. Không có gì nghi ngờ họ đi chung cùng một đường lối. Cả văn phong lẫn tâm tình thố lộ cũng giống nhau như đúc. Thoáng nhìn thôi cũng thấy được hai cơ quan truyền thông CG (?) này giống nhau như hai chị em sanh đôi. Câu thơ sau mô tả về họ chắc không sai: Mình với ta tuy hai mà một. Ta với mình tuy một mà hai.
Người viết được đọc một số email trao đổi qua lại giữa website Conggiaovietnam. net và Chungnhanduckito@ gmail.com với một số anh em ở ngoài này. Nhìn ở cận điểm, thấy những bạn trẻ ở trong nước là những người có nhiệt huyết và có lòng. Có lẽ nên là điều đáng vui mừng. Giữa lúc tư bề bị quân thù vây hãm mà có những người trẻ can đảm dám vỗ ngực xưng tên xưng tuổi Công Giáo Việt Nam, và Chứng Nhân Đức Kitô không phải là một điều đáng mừng sao! Tuy nhiên mừng thì có mừng thật đấy, nhưng rồi lại cảm thấy buồn buồn sao ấy. Ở Việt Nam, cũng cùng sống trong một hoàn cảnh và điều kiện của môi trường như những bạn trẻ CGVN và CNĐK, có nhiều người trẻ khác , rất nhiều, họ không xưng danh tôn giáo này, tôn giáo nọ, cũng không tự nhận là chứng nhân của bất cứ ai như các Ls Nguyễn thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài, Bs Phạm Hồng Sơn, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, công nhân Nguyễn Tấn Hoành, và còn bao nhiêu người hữu danh và vô danh khác nữa đã dám hiên ngang đốt đèn sáng và để lên cao, thật cao (dụ ngôn trong Thánh Kinh) soi đường cho mọi người. Trong khi những bạn trẻ vỗ ngực xưng danh công giáo VN, và tự cho mình là chứng nhân của Đức Kitô thì lại đốt đèn để dưới gầm giường hoặc lấy thúng úp lại. Các bạn đó làm chứng nhân nhưng sợ người ta để ý, sợ bị làm khó dễ, sợ đủ thứ. Thậm chí việc giao dịch bằng email thôi, các bạn cũng không dám lấy tên thật. Ngay như việc các bạn tự nguyện đi xin một bản scan lá thư cửa Đ/C Hòa gởi Nguyễn Minh Triết, các bạn lại cũng lấp liếm bằng đủ thứ khó khăn, nào là khả năng giới hạn, nào là tính cách tế nhị của vấn đề v.v. để rồi cuối cùng các bạn đi đến dỗ ngọt chị Thanh Hà cho qua chuyện: “Vì thế, việc quí vị xin xác minh bức thư của đức cha Phaolo và đề nghị cần có mộc, phóng ảnh … không còn cần thiết. Hơn nữa, với kỹ thuật hiện nay, khó có thể phân biệt thật hay giả, nếu chỉ dựa vào những yếu tố đó ….” Và cuối cùng các bạn còn trấn an thêm: “Thôi thì có mộc hay không có mộc không cần thiết đâu. Biết rõ xuất xứ là đủ rồi”. Nếu biết rõ xuất xứ thì các bạn biết thôi chứ có ai biết đâu. Mô Phật!
Có một điều rất khó hiểu là chính các bạn trẻ này không thể tìm ra và đọc được bản văn chính thức lá thư của Đ/C Hòa, nhưng họ lại dám quả quyết: “So sánh với bản văn đã được hầu hết các phương tiện truyền thông Đạo & Đời phổ biến trong những ngày vừa qua, chúng tôi nhận thấy tất cả đều chính xác về hình thức lẫn nội dung.”
Nhiều người cứ tưởng rằng cái cơ chế Xin/Cho là sản phẩm riêng của CSVN. Ai ngờ nó ăn trùm sang cả việc nhà đạo. Ở bên Mỹ này cũng có cơ chế Xin/Cho chứ không phải không có. Thí dụ muốn xin một cái passport cũng phải gởi đơn, hình ảnh v.v. lên cơ quan INS. Ở Mỹ, CHO là một BỔN PHẬN, hay đúng hơn, là một TRÁCH NHIỆM của chính quyền. Trái lại ở VN, CHO là một QUYỀN LỢI của nhà cầm quyền. Chấp thuận cho cái gì là cách CS ban ơn huệ cho người xin. Tiếc rằng khái niệm Xin/Cho của chế độ CS đã lây lan sang cả GHCG. Việc phổ biến tờ phóng ảnh nếu có yêu cầu đúng ra là bổn phận của Đ/C Hòa, chứ không phải quyền ngài muốn cho hay không tùy ý, bởi vì sự yêu cầu của người xin là để phục vụ công ích, nghĩa là đem sự thật đến cho mọi người.
Khái niệm về cơ chế Xin/Cho đã bị biến tính ngay trong GHCGVN và xử dụng một cách méo mó đã làm thui chột những giáo dân trẻ có tâm hồn và nhiệt huyết. Bề trên nắm quyền “cho” nhưng sợ sệt đủ thứ nên bề dưới phải vâng lời sợ theo. Bề rên rụt rè thúc thủ, bề dưới cũng không dám ngo ngoe trái lời. Cơ chế và lối sống đẻ ra một dòng giống cha-nào-con-nấy (tel père tel fils). Nó đè bẹp con người không thể thoát ra được. Như thế làm sao GHVN có thể sản sinh được những chủ chăn đáng mặt như Ncube của Zimbabwe , hay Perez Morales của Venezuela , và những giáo dân can trường như Nguyễn thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Phạm Hồng Sơn, Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Tấn Hoành vân vân và vân vân.
Mặt Sau Lá Thư : Những Chữ Vô Tự
Đ/C Hòa xác nhận hay không xác nhận lá thư thực ra không phải là chuyện quan trọng lắm. Vấn đề là bàn tay nào đã phổ biến lá thư của ngài một cách ẩu tả đến như vậy và phổ biến với mục đích gì. Tìm hiểu các khía cạnh này của vấn đề, người viết tếu một chút gọi là rờ mu rùa, một phương pháp bói quẻ căn cứ theo sự xếp đặt sấp ngửa của ba đồng tiền (đồng trinh trị giá ½ xu) gieo xuống đất từ trong một cái mu rùa khô. Cũng giống như quẻ bói hiện ra trên mặt các đồng tiền, mục đích việc quảng bá lá thư có thể được nhìn thấy qua cung cách nó được phổ biến. Quẻ nói thế nào là những chữ vô tự viết trên mặt sau của lá thư chứ không phải một dúm chữ bạch tự viết ở mặt trước.
Nên tỉnh táo ghi nhớ 3 điểm quan trọng sau đây để luận quẻ. Thứ nhất, ở hải ngoại chúng ta, người Việt tỵ nạn CS, được hưởng đủ mọi thứ tự do, đặc biệt quyền tự do ngôn luận và báo chí. Trong nước trái lại, người dân mất hết mọi thứ quyền. Thứ hai, CS biết rất rõ ở đâu chúng có thể tuyên truyền lừa bịp được, và ở đâu chúng không còn thể lừa bịp nổi nữa. Và thứ ba, nếu không còn bịp nổi, CS bắt buộc phải ngăn chặn và hóa giải những thông tin bất lợi cho chúng.
Chỉ bàn tới trong phạm vi vấn đề người viết đang bàn, từ các chân lý trên, chúng ta rút ra được những hiểu biết sau đây:
1. CS cần phịa ra một lời tuyên bố (dù rất láo xược) của Triết về vấn đề bắt giữ cha Lý và phổ biến thật sâu rộng trong nước để lừa bịp người dân, nhất là người công giáo. Bên ngoài, thế giới chẳng ai tin nhưng chúng không cần. Nhiều giáo dân trong nước trước đây vì bị bưng bít thông tin cho rằng cha Lý không vâng lời bề trên mà hoạt động chính trị nên bị bắt. Nay họ lại nghe chủ tịch nước tuyên bố việc CS bắt nhốt cha Lý được Đức Giáo Hoàng và HĐGM tán thành thì chắc chắn sẽ càng xác tín hơn. Kế hoạch bịp này CS chỉ dùng để bịp dân chúng trong nước. Chúng xử dụng tối đa báo chí trong nước, đặc biệt là tờ Công Giáo và Dân Tộc.
2. Mặc dù là thư Đ/C Nguyễn Văn Hòa gởi riêng cho Triết, nhưng CS thấy cần phải cho phổ biến, và chỉ phổ biến ở hải ngoại thôi để hóa giải những chống đối của người Việt tỵ nạn. Với VC, việc làm này có những tác dụng trái ngược, nhưng lợi vẫn là hơn:
- Làm mất mặt Triết đôi chút, nhưng chỉ là chuyện nhỏ. Hàng 5 ngàn đồng bào biểu tình la ó vị nguyên thủ quốc gia trước mặt báo chí ngoại quốc Triết không sợ mất mặt, hắn há lại sợ mất mặt vì một lá thư có thể nói được là thư giả mạo sao?
- Một phần nào có ý xin lỗi và rửa mặt cho HĐGMVN và nhất là Vatican để giữ an toàn những chỗ dựa mà đảng CSVN đang cần tới. Lm Trần Công Nghị, chủ nhân VCN đã có phụ họa thêm vào. Trả lời đài phát thanh Á Châu Tự Do ngày 12-7-07, ông Nghị nói: “Việc lên tiếng của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam là vì danh dự của các ngài.”
- Giúp làm nguội đi sự chống đối của khối công giáo VN tỵ nạn đối với HĐGMVN, vì nếu không, sự thể có thể dẫn tới việc giáo dân cắt đứt nguồn tài trợ cho GH trong nước mà người thiệt hại trước tiên là CS.
Cách thức phổ biến lá thư bảo đảm cho những nhận định trên đây. Vì như ta thấy, Sự phổ biến này vốn không phải là cung cách làm việc của bất cứ vị giám mục nào nói riêng, và HĐGM nói chung. Xưa nay có chuyện gì liên hệ với nhà nước, HĐGM đều làm việc một cách âm thầm kín đáo, chứ không công khai chỉ ở ngoại quốc không thôi như thế này. Cân nhấn mạnh là một lá thư quan trọng như thế đưa phổ biến ở hải ngoại nhất định không thể là ý muốn của các ngài. Nói thẳng ra là các ngài sợ bị đụng chạm. Sợ đụng chạm là nguyên nhân đưa đến sự im lặng triền miên của các ngài. Hơn nữa nếu thấy cần thiết phải công bố lá thư thì ít nữa các ngài cũng phải trước hết nhờ đến các phương tiện truyền thông trong nước, nhất là website riêng của HĐGM và tờ CG&DT, chứ sao lại chỉ công bố trên VCN ở hải ngoại. Một việc làm hết sức ngớ ngẩn và vô lý.
Như vật thì câu hỏi phải đặt ra là động lực và bàn tay nào đã làm chuyện này. Người ta chỉ có một cách giải thích duy nhất là việc này nằm trong sự chỉ đạo của CS qua bàn tay bọn quốc doanh mà nhiều phần chắc là chính ủy Huỳnh Công Minh hoặc tay chạy cờ TrầnThiện Cẩm. Hai tay này xưa nay gắn bó với Trần Công Nghị, giám đốc VCN. Ngoài VCN do vị thế của nó đối với HĐGMVN, không có cơ sở truyền thông nào thuận tiện cho bằng nó.
Cũng cần lư ý đến 3 thời điểm sau đây:
- Ngày 06-7-2007, báo đài trong nước tường thuật đầy đủ buổi phỏng vấn Nguyễn Minh Triết của ký giả Wolf Blitzer và cuộc đàm luận tại Hạ Viện Hoa Kỳ giữa Triết và một số dân biểu Mỹ.
- Ngày 07-7-2007, Đ/C Nguyễn Văn Hòa viết thư gởi Nguyễn Minh Triết. Và, được phổ biến trên VCN.
- Ngày 08-7-2007, lá thư này được phổ biến trên mạng VCN, trong khi bản văn chính thức của lá thư chưa chắc đã kịp chuyển đến văn phòng Nguyễn Minh Triết.
Tại VN không thể có chuyện làm ăn mau lẹ và nhịp nhàng đồng điệu đến thế được. Điều này chứng tỏ đã có một kế hoạch dàn dựng từ trước. Các kẻ thông đồng cấu kết cho ra đời một lá thư thiếu đầu thiếu đuôi tuồng như thư giả cũng là có chủ đích. Nếu vạn nhất đi đến chỗ đổ bể thì Đ/C Hòa vẫn vô can, và Lm Trần Công Nghị chỉ cần xin lỗi vì làm việc thiếu cẩn trong. Thế là xong việc. Phủi tay. Lối làm ăn này nhiều người gọi là hành động chữa cháy. Quả thực nếu các tay phù thủy chính trị không ra tay sớm thì phen này có lẽ HĐGMVN cháy rụi thiệt. CS đầu sỏ nó vu oan giá họa như thế mà HĐGM vẫn ngồi yên được thì ai mà chịu nổi. May mà xe chữa lửa và đám lính cứu hỏa ra tay đúng lúc và kịp thời.
Lời Kết
Trong một email trao đổi với các nhóm CGVN và CNĐK về vấn đề bản chánh bản phụ của các lá thư nói trên, Bác sĩ Lê Huy Linh Vũ ở Boston, Hoa Kỳ, viết: “Những tiếng nói “không chính thức” “không thẩm quyền” như quí vị đây (nhóm CGVN và CNĐK) lại đứng ra bảo đảm thay cho các Ngài (Đ/C Hòa và HY Mẫn)? Điều đó chỉ nói lên rằng họ khiếp sợ SỰ THẬT. Nhưng xin quí vị nhớ cho rằng SỰ THẬT vẫn là SỰ THẬT. Những điều gian dối trước sau rồi cũng hiện nguyên hình dưới Ánh Sáng Công Lý.
Cũng trong loạt email trao đổi này, người bạn trẻ Dominic Hoàng ở Úc nêu lên một suy tư cũng là một thắc mắc thâm trầm hơn: “Trước đây, có một người hỏi một câu “Is the Pope (Jean Paul II) Catholic? (Giáo Hoàng có phải người công giáo không?) Nếu hôm nay, có người hỏi HĐGMVN rằng “Các Ngài có phải là người Kitô Hữu không?” Ai sẽ trả lời một cách trôi chẩy, không ngập ngừng, không vấp váp?”
Còn người viết không suy nghĩ cao xa mà chỉ nhìn vào thực tại trước mắt để nhận định và đánh giá sự việc. Đức HY Phạm Minh Mẫn viết trong thư ngày 10-7-2007 gởi cho báo CG&DT và các cơ quan truyền thông CGVN dậy dỗ rằng: “……. theo giáo huấn của Giáo Hội Công Giáo từ Công Đồng Vatican II đến nay, chức năng của cơ quan truyền thông công giáo là thông truyền trung thực sự thật toàn vẹn về Thiên Chúa, về con người và cuộc sống …” Lời giảng dậy rất chính đáng, nhưng tri hành có hiệp nhất không thì lại là chuyện khác. Chẳng hạn đức TGM Ngô Quang Kiệt dậy bổn đạo đi đâu nhớ mang theo trái tim. Vườn hoa Mai Xuân Thưởng, nơi hàng trăm dân oan chờ chực đèn trời soi xét, cách nhà chung Hanội vài khu phố. Đức TGM đi qua đó hàng ngày nhưng ngài lại quên mang theo trái tim hoài. Cũng vậy, đức HY Phạm Minh Mẫn nói nhiệm vụ Chúa trao cho ngài là yêu thương và phực vụ mọi người, nhưng ngài lại quên mất việc yêu thương và phục vụ những người dân oan giãi nắng dầm mưa cả tháng trời ở văn phòng trụ sở QH2CS cách ngài chẳng bao xa. Cho đến khi những con người khốn khổ này bị bạo quyền hốt đi hết ngài cũng chẳng hay. Về truyền thông, Những người viết lách muốn nói sự thật lắm chứ. Sự thật ở trong tay các ngài. Các ngài giữ nó khư khư như giữ mả tổ, ngoài miệng vẫn dậy truyền thông phải nói sự thật. Như thế phải chăng những người cầm bút chỉ được thông truyền sự thật toàn vẹn về Thiên Chúa, về con người và cuộc sống. Còn sự thật về các ngài thì không được rớ tới?
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Saturday, July 28, 2007
“Dân Oan” Nguyễn Minh Triết
- “Dân Oan” Nguyễn Minh Triết (Giáo Già)
- ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM và CƠN LỐC DÂN CHỦ TÌM CHÁNH THỐNG MÀ KHÔNG CẦN DÂN CHỦ ? ( Phan Văn Song)
-
- ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM và CƠN LỐC DÂN CHỦ TÌM CHÁNH THỐNG MÀ KHÔNG CẦN DÂN CHỦ ? ( Phan Văn Song)
-
Nhận thức rõ việc dập tắt khiếu kiện
Nhận thức rõ việc dập tắt khiếu kiện
Nguyễn Quang
Gửi đến BBC từ Paris
Các báo Việt Nam chỉ đăng tin về sau khi người ta đã giải tán hết khiếu kiện nhưng không có hình
Khi lần đầu ra nước ngoài tôi mới được nghe là có vụ biểu tình ở Thái Bình với lời bình luận: "Nhà nước thật giỏi vì đã giữ kín chuyện, nếu không thì… cả nước đã loạn rồi". Lúc đó tôi rất đồng tình với cách hành động "đúng đắn" đó của Nhà nước.
Nhưng vài tháng sau khi suy nghĩ lại câu "nếu không thì … cả nước đã loạn rồi" tôi chợt nhận ra là: thực chất thì cả nước ta đã đều có mầm mống "loạn", cũng đều là Thái Bình cả, nhưng không "liều" bằng Thái Bình hay do không được biết tin từ Thái Bình mà thôi.
Và thành công của Nhà nước chỉ là việc ngăn chặn thông tin từ Thái Bình đi khắp nơi để không bị loạn. Nếu ai đó khen bạn là: "Nhà anh thật giỏi, lửa cháy ở bếp thế mà dập được không để nó lan đến mấy quả bom ở góc nhà!", bạn mừng hay lo?
Trở lại với vụ giải tán khiếu kiện vừa qua, tôi thấy cách thức Nhà nước ta xử sự tương tự như việc dập lửa vậy. Mọi việc được mô tả như một ngọn lửa nhỏ vừa được dập tắt, không có gì nghiêm trọng cả. Họ đang cố tình lờ đi những trái bom.
Nguồn gốc khiếu kiện
Các vụ khiếu kiện xuất phát chủ yếu từ những tranh chấp trong giải toả đất đai, đây là vấn đề chung của tất cả các nước trong giai đoạn công nghiệp hoá, không loại trừ nước nào. Bên cạnh đó có cả tranh chấp trong cấp phát đất định cư, tranh chấp đất đai giữa những cá nhân mà cách giải quyết của chính quyền đã khiến cho nhiều người khiếu kiện cảm thấy bất công.
Nhìn vào một số biểu ngữ chúng ta thấy đây là những vụ việc kéo dài, có những vụ cả chục năm. Người dân đã từng khiếu kiện ở cấp địa phương nhiều lần nhưng họ vẫn cho rằng chưa thoả đáng, nhiều đơn thư phản ánh việc chính quyền không trả lời đơn từ của họ trong nhiều năm.
Không chỉ ở trong Nam, tại Hà Nội, đường Mai Xuân Thưởng từ cả chục năm nay đã có người khiếu kiện. Việc người dân khiếu kiện nhiều năm như vậy khiến ta phải đặt câu hỏi về năng lực giải quyết vấn đề đất đai của địa phương đến đâu. Rất nhiều cán bộ bị nêu đích danh là tham nhũng đất đai, tôi không thể tìm hiểu và quy kết ai nhưng việc có những cán bộ thực sự đã tham nhũng là điều chắc chắn. Tham nhũng đất đai, điển hình như vụ Đồ Sơn, không phải là ngoại lệ ở nước ta.
Một đặc điểm nữa là sự tự tung tự tác của các quan chức địa phương khiến người dân bất bình. Các quan chức ít khi bị chất vấn hay phải giải trình trước cử tri, và chưa có trường hợp nào bị bãi nhiệm bởi HĐND cả. Quyền giám sát của cử tri không được tôn trọng, người dân không cảm thấy quyền làm chủ của mình. Chính vì không có cơ hội đối thoại ngang hàng, có quyền giám sát và bãi nhiệm (thông qua HĐND) các quan chức địa phương khiến cho dân phải cầu cứu cấp cao hơn, lên Trung ương và Thủ tướng chính phủ.
Nếu việc biểu tình của dân là hợp pháp, hợp lý thì việc giúp đỡ vật chất cho họ có phải là hợp tình không?
Nguyễn Quang
Trong suốt quá trình khiếu kiện ít khi nào những giải trình của bà con được đưa lên mặt báo và được phổ biến rộng rãi đến công luận. Tại sao không mời những vị chủ tịch, bí thư có tên trong các biểu ngữ kia lên báo (địa phương) để giải trình? Sự thờ ơ của báo chí, của công luận khiến cho người khiếu kiện có cảm giác bị bỏ rơi, cô độc, bị dồn vào đường cùng dẫn đến những giải pháp nhiều khi cực đoan.
Như vậy có thể xác định những nguyên nhân chính của việc biểu tình vượt cấp dài ngày như vừa qua là: Sự yếu kém về năng lực hành chính của chính quyền địa phương trong việc giải quyết những vấn đề phức tạp ; Tham nhũng đất đai của một số cán bộ địa phương ; Thiếu dân chủ trong hoạt động giám sát chính quyền của cử tri và các cơ quan dân cử; sự thờ ơ, bỏ rơi người khiếu kiện của các phương tiện thông tin đại chúng và dư luận địa phương.
Sự xúi giục của bên ngoài như nhà nước vẫn thường nói, nếu có, cũng chỉ góp phần rất nhỏ. Có ai trong số các bạn có ai tình nguyện rời nhà cửa, gia đình mình ra hè phố ngủ chỉ một đêm thôi không vì nghe những lời xúi giục của những phần tử bên ngoài hay vì vài trăm nghìn?
Chỉ có những bức xúc bị dồn nén đến đường cùng thì người dân mới chọn giải pháp như vậy. Cứ cái gì cũng đổ hết cho 'phản động' chỉ để nhằm che giấu những ung nhọt trong chính quyền không phải là cách giải quyết vấn đề triệt để và lâu dài.
Tính hợp pháp của biểu tình
Hiến pháp quy định người dân có quyền biểu tình (điều 69). Cho đến nay chưa có Luật biểu tình nhưng cũng không thể tước bỏ quyền Hiến định này. Việc làm luật là trách nhiệm của của Quốc hội mà dân không có nghĩa vụ phải chờ để thực hiện quyền. Nhưng có một điều ai cũng thống nhất là phải biểu tình trong hoà bình, không bạo lực thì người dân đã hoàn toàn tuân thủ.
Việc khiếu kiện vượt cấp là không đúng quy định pháp lý, nhưng ở đây phải đặt trong hoàn cảnh là người dân đã đi khiếu kiện rất lâu tại địa phương và không có kết quả. Đây thực chất là lời kêu gọi sự quan tâm của cấp Trung ương tới việc giải quyết khiếu kiện tại địa phương. Một ví dụ ở nước Pháp gần đây là khi sinh viên biểu tình chống luật lao động mới thì đích thân Tổng thống phải gặp trực tiếp đại diện sinh viên để đối thoại.
Ở nước ta cũng không ngoại lệ, nhiều vụ việc được xin ý kiến vượt cấp lên Thủ tướng và Thủ tướng cũng đã chỉ đạo, ví dụ như vụ nuôi hổ ở Bình Dương, …
Những vụ như thế này vai trò của báo chí và công luận mang tính quyết định.
Cơ quan Quốc hội cũng không phải là nơi giải quyết khiếu kiện nhưng cũng có thể là nơi chia sẻ, giảng giải cho người dân về đường lối, chính sách, lên tiếng kêu gọi các cơ quan chức năng khác, các chính quyền địa phương tập trung giải quyết vấn đề. Không một đại biểu nào đứng ra phát biểu, do vậy mà người dân đã "tặng" Quốc hội bài thơ sau:
Quốc hội! Quốc hội ư?
Sao mà vắng lặng?
Để dân khiếu kiện chờ
Cơ quan gì giống bãi tha ma
Không thấy một bóng hình cán bộ
Trách nhiệm đâu, lòng bác ái đâu?
Sao lại nỡ đoạn tình nhân loại?
Máu chảy ruột mềm người xưa nói
Quốc hội sao đành ngoảnh mặt làm ngơ
Nếu việc biểu tình của người dân là hợp pháp, hợp lý thì việc giúp đỡ vật chất cho họ-như nhiều người qua đường đưa nước, đưa mỳ gói, thậm chí đưa tiền- có phải là hợp tình không?
Vai trò của báo chí
Dư luận dồn cả vào Asian Cup khiến vụ giải tán khiếu kiện bị lu mờ đi
Tất cả chúng ta phải công nhận rằng truyền thông đóng một vai trò rất lớn trong việc biểu tình này. Vai trò gì? Vai trò làm cho người dân cả nước không biết đến hoặc tỏ ra dửng dưng và thờ ơ trước vụ biểu tình bằng cách không đưa tin một cách kịp thời và đầy đủ.
Tất cả các tờ báo trong nước đã im tiếng. Hệ thống báo chí của ta với hơn 600 đầu báo cư xử như là một cơ quan nhà nước chứ không phải là một cơ quan thông tin của nhân dân.
Tuy nhiên, điểm đáng ghi nhận trong sự việc này đó là truyền thông trên Internet, một thứ TRUYỀN THÔNG SONG SONG. Chúng ta có được những tấm ảnh chụp vụ biểu tình nhờ có những trang blog mà các bạn trẻ ở Sài Gòn đã chụp được và gởi lên. Những thông tin phản ánh trên các trang blog, trên các diễn đàn trong và ngoài nước đã có những tác động đáng kể.
Thế nhưng so sánh về mức độ thông tin thì nó vẫn còn thua xa sự quan tâm của người Việt Nam trước trận đấu lịch sử Việt Nam-Iraq.
Những người biểu tình đã "thua" trong vấn đề truyền thông. Nhưng biết làm sao được khi mà mọi cuộc phỏng vấn, quay phim, chụp hình đều phải thực hiện một cách lén lút dưới áp lực của các cơ quan an ninh.
Hành động của chính quyền
Cách giải tán biểu tình có thể nói là êm thấm, không gây bạo lực theo một số lời kể. Nhưng đối mặt với một số thông tin cho rằng có đàn áp, có dùng hơi cay, tôi không hiểu tại sao chính quyền lại không sử dụng những bằng chứng rõ rệt nhất: những hình ảnh, tư liệu về quá trình giải quyết vụ việc,… để đưa ra công luận cho mọi người cùng xem?
Từ trước đến nay nhiều thành phố lớn đã tổ chức khá nhiều vụ cưỡng chế nhà, về cơ bản thì cũng như những vụ việc này (tranh chấp về giá đền bù). Có vụ làm suốt cả dãy phố, chắc chắn có gây cản trở giao thông, nhưng tất cả đều làm ban ngày chứ chưa bao giờ cưỡng chế vào…nửa đêm cả.
Nhiều tờ báo sau hai chục ngày im lặng cũng đã có bài viết nói việc giải toả đã diễn ra tốt đẹp như tờ Tuổi trẻ, Thanh niên,…và phản đối những vu cáo từ bên ngoài. Tiếc thay vẫn không có một bức ảnh nào. Hay vì trời tối quá?
Đừng quy dân là địch
Nguyễn Quang hiện đang nghiên cứu khoa học tại Paris
Nếu nhìn lại những nguyên nhân chính của vụ việc vừa qua thì chúng ta thấy hai nguyên nhân đầu thuộc về năng lực của chính quyền, hai nguyên nhân sau thuộc về lỗi hệ thống (chính trị).
Bên cạnh việc nâng cao năng lực của chính quyền, giái pháp cấp bách và lâu dài là nâng cao tính công khai, minh bạch trong mọi hoạt động của nhà nước, tôn trọng quyền làm chủ của nhân dân, trả lại vai trò truyền thông (thay vì tuyên truyền) của báo chí. Những việc dù khó đến mấy, cả đối nội cũng như đối ngoại, nếu đưa ra công luận thì cũng sẽ đều tìm được giải pháp. Đưa ra công luận sẽ làm sáng tỏ những sai phạm (nếu có) của người bị tố cáo, giúp sớm giải quyết vụ việc.
Trong trường hợp ngược lại, công luận sẽ là người ủng hộ những biện pháp cưỡng chế của chính quyền. Một khi đã dựa vào nhân dân thì không ai có thể chống lại được.
Thái độ ứng xử với dân cũng cần phải xem lại, không thể coi thường dân như những người thiếu suy xét đến độ ai bảo gì cũng nghe, thế là khinh dân (như bài của chị Tạ Phong Tần phân tích). Nhận thức đúng hạn chế, khuyết điểm của Nhà nước, của chế độ mới là cầu thị, là nhìn nhận đúng bản chất của vấn đề, không nên nhìn đâu cũng ra kẻ thù, cũng ra các thế lực thù địch.
Càng không nên coi thường những bức xúc của dân dù ở bất kỳ mức độ nào, coi họ là thiểu số, là đi ngược với trào lưu chung của xã hội mà từ đó cho mình cái quyền tự dẹp bỏ như kẻ địch. Phân hoá, đánh động quần chúng, tạo cảm giác xa lánh, coi thường người khiếu kiện cũng như tạo cảm giác thương hại đều là những hành động đáng lên án.
Sự nghiệp phát triển kinh tế và xã hội trong tương lai chắc chắn sẽ gặp những vấn đề phức tạp khác mà vụ khiếu kiện vừa rồi chỉ là một liều thuốc thử đối với hệ thống chính trị. Giải pháp triệt để và bền vững là đẩy mạnh tiến trình dân chủ, tự do ngôn luận một cách cấp thiết ngay từ bây giờ. Nếu không, hậu quả sẽ khó lường trước được.
Bài của Nguyễn Quang, với sự cộng tác của Hoàng Xuân Ba từ TPHCM. X-cafe là diễn đàn của một số thanh niên Việt Nam trong và ngoài nước (bao gồm cả du học và Việt kiều) tách ra từ diễn đàn ddth.com từ năm 2005 do có bàn luận các đề tài chính trị - xã hội của Việt Nam. Độc giả của X-cafevn.org chủ yếu đến từ Việt Nam. Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả.
--------------------------------------------------------------------------------
Bùi Hải
Cách giải quyết những bất ổn xã hội của nhà nước CSVN hiện nay tôi cho là rất tai hại cho đất nước, và cho đảng CS trong một tương lai rất gần.
Vì không thể áp dụng mãi cách giải quyết thiếu trách nhiệm như y tá vườn, như thày bùa, thày cúng,bệnh nào cũng là cảm cúm, là ma quỷ ám; kết quả là bệnh nhân kiệt quệ đến chết vì lầm thuốc, vì chỉ cúng trừ tà, và đương nhiên thày với y tá sẽ có ngày bị rượt bắt.
Từ bao nhiêu năm nay trên đất nước này, dưới thể chế độc quyền này, tiêu cực gì nẩy sinh nhà nước đều giải thích vì chiến tranh mới chấm dứt, vì đang chập chững đổi mới,hội nhập; nhân dân khiếu kiện việc gì, phản kháng hình thức gì cũng đều bị lên án là kẻ xấu xúi dục, là nuối tiếc quá khứ, là tàn dư bại trận n! ên thù hận, bêu xấu tổ quốc, chống phá chế độ, muốn thách đố chiến tranh.
Thử hỏi những người cai trị đất nước này lúc nào cũng viện dẫn cái bóng ma quá khứ mà họ bắt kẻ khác phải quên để lấp liếm tệ trạng đang phát triển mỗi ngày, và xử sự cù nhầy không đúng người, đúng việc như thế thì làm sao giải quyết được tận gốc những nguyên nhân gây ra bất ổn của hôm nay, và tương lai?
Nguyễn Huân
Đã lâu rồi tôi mới đọc được một bài báo sâu sắc, trình độ và mang tính xây dựng như thế này. Lời lẻ khúc chiết và chuẩn xác chứ không chính trị hoá hay thái quá vấn đề.
Nó giúp người đọc có một cái nhìn sâu hơn nghiêm túc hơn chứ không phải gây tranh trãi ồn ào như các bài báo khác. Rất mong BBC tăng cường những bài có chất lượng thế này. Tôi tin rằng nó có tác dụng rất tích cực đối với xã hội VIệt Nam hiện nay. Một thực tế mà chính quyền phải bắt tay giải quyết rốt ráo
Xuan Tho, Việt Nam
Ở VN hiện nay thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã củng cố báo chí mình mạnh hơn trước nhiều rồi. Mỗi tuyên bố của chính phủ được hàng trăm tờ báo đồng tình phụ hoạ, không còn tờ nào dám phanh phui tiêu cực hoặc có ý kiến phê bình, trái ngược với Đảng, chính phủ.
Ẩn danh
Đọc bài viết của Nguyễn Quang, tôi thấy anh là người có tâm và có trình độ. Chẳng có một chi tiết nào anh đưa ra là sai lệch hoặc thái quá cả, thậm chí theo tôi, vẫn chưa đủ "liều lượng" để làm cho người đọc thấy rõ hơn bản chất của CSVN.
Bài thơ anh đưa ra chẳng qua cũng chỉ là một bài thơ, đọc cho vui thôi chứ làm sao thấy hết được tích cách tiêu cực quốc hội VN?
Tôi xin bạn THTH trên diễn đàn đừng dùng những lời lẽ nông nổi để lên án người khác như vậy. Có vẻ như chính bạn mới là "cực đoan", "hằn học", và gì gì nữa mà bạn đã gắn cho tác giả Nguyễn Quang đấy!
Nếu muốn tham gia diễn đàn thiết nghĩ trước hết nên tạo ra một môi trường trong sạch về ngôn ngữ đã. Tranh luận về quan điểm, lên án, phê bình bằng những ngôn từ nhẹ nhàng, tế nhị sẽ có tác dụng hơn nhiều. Dù sao tôi cũng không thấy trách bạn THTH vì có lẽ bạn cũng có tâm (dù có tâm với bất cứ ai) và chắc chắn là bạn chịu ảnh hưởng của nền giáo dục CSVN.
Minh, Melbourne, Úc
Gửi THTH: Bài thơ mà Nguyễn Quang đưa vào được những anh Pha, chị Dậu, lão Hạc thời hiện đại viết ra, sau mấy chục năm ròng rã đi kiện và mấy chục ngày mòn mỏi đợi chờ công lý. Có thể không bóng bẩy, trau chuốt, tinh tế, nhưng quý ở chỗ là đã phản ánh đúng một hiện thực xã hội, một mảng tối mà không có đèn giời nào chịu soi xét đến, do vậy giá trị cao gấp vạn lần những bài thơ tuyên truyền cổ động sáo mòn và rỗng tuếch.
Mai Ninh, Sài Gòn
Tôi đồng ý với các điểm bạn Nguyễn Quan nêu. Chỉ trừ điểm sau đây: "...năng lực của chính quyền... lỗi hệ thống. Bên cạnh việc nâng cao năng lực của chính quyền, giái pháp cấp bách và lâu dài là nâng cao tính công khai, minh bạch trong mọi hoạt động của nhà nước, tôn trọng quyền làm chủ của nhân dân, trả lại vai trò truyền thông...", đây là điều mà chính quyền VN nói suốt từ hơn chục năm nay.
Theo tôi VN không còn một giải pháp nào mà vừa có dân chủ mà lại dưới quyền lãnh đạo của đảng CS cả.
Chỉ có hai cách: - Một là đảng CS tự từ bỏ sự độc quyền chính trị của mình. (điều này e rằng chỉ là một mơ ước). - Hai là với sự dẫn dắt của bộ máy mục ruỗng và thối nát thì người dân VN bị dồn vào thế đường cùng (đời sống càng ngày càng khó khăn, phân hoá XH càng lớn, mạng sống, sức khỏe không được bảo đảm...) thì nhân dân sẽ ra tay. Thật tình tôi không muốn thấy việc này nhưng không còn cách nào khác. Việc nông dân biểu tình chỉ là những bước khởi động vì tình thế khó khăn, thắt lưng buộc bụng chỉ mới chạm nhẹ vào tầng lớp trí thức VN mà thôi.
THTH
Bài viết có nhiều điểm tốt nhưng việc đưa bài thơ vào lại thấy tác giả rất thái quá và cực đoan, hằn học. Ví Quốc hội như bãi tha ma, tác giả này có mất trí không, có hạn chế năng lực hành vi hay thiểu năng trí tuệ không ? dù gì đi nữa thì cũng không nên ví von như vậy.
TT, USA
Ở VN thì lại cho là nếu TT Nguyễn Tấn Dũng hay Chủ tịch Nguyễn Minh Triết tự tay giải quyết thì làm không xuể, như vậy tự điều đó nói lên sự ngụy biện và phủi tay của hai người đứng đầu nhà nước và cũng nói thêm lên rằng khiếu kiện thực tế lan rộng tới mức độ nào! Khi bầu cử quốc hội thì 600 tờ báo trong nước đồng loạt ca tụng (trong thời gian có khiếu kiện thì đồng loạt im lặng)! Phỏng vấn bà con đi bầu thì đi đâu ai ai cũng được nghe ứng cử viên toàn là những người tài đức, không biết chọn ai?
Cho nên bà con chọn "đại"! Nhưng khi dân có nạn thì quốc hội "tài" đâu không thấy,"đức" cũng không biết nơi nao! Thế mới biết "Quốc hội VN " đại diện cho ai mà thực tế hơn 90% là đảng viên CS trong 500 cái ghế. Thế mới biết chỉ có đảng viên CS mới là người đủ tài đức để mà "đại diện cho "dân?", còn những ai kia không phải đảng viên CS không đủ tài đức chắc? thì đi ra chỗ khác chơi!
Tôi nghĩ chắc chắn sẽ có những bài viết sau đó nói bạn QD là:"tiếc cho bạn, tai sao bạn không về VN xây dựng này nọ.v.v...đi còn hơn đi nói xấu VN cho bè bạn thế giới biết VN mình cũng có những cái "mụn nhọt bự" như vậy chứ!", như tôi thường thấy mỗi khi có bài tâm huyết nào nói lên tính cách xây dựng VN trong tiến trình dân chủ cấp bách như vậy. Vì đối với những ai nói như vậy thì họ nghĩ rằng chuyện dân chủ là chuyện riêng (và tối kỵ) của nhà nước, dân đừng có "lo"! Riêng tôi luôn ủng hộ bạn và mong bạn sẽ có thêm những bài phân tích thật đặt sắc và đầy nhiệt huyết nữa nhé !
Ý kiến
Nguyễn Quang tự nghĩ ra các cụm từ "dân là địch"," khinh dân" để hình sự hóa vấn đề thôi. Nguyễn Quang giải thích việc bạo động ở Thái lan là tốt hay xấu? Có nên khuyến khích không?
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story/2007/07/070723_nhanthucbieutinhkhieukien.shtml
Nguyễn Quang
Gửi đến BBC từ Paris
Các báo Việt Nam chỉ đăng tin về sau khi người ta đã giải tán hết khiếu kiện nhưng không có hình
Khi lần đầu ra nước ngoài tôi mới được nghe là có vụ biểu tình ở Thái Bình với lời bình luận: "Nhà nước thật giỏi vì đã giữ kín chuyện, nếu không thì… cả nước đã loạn rồi". Lúc đó tôi rất đồng tình với cách hành động "đúng đắn" đó của Nhà nước.
Nhưng vài tháng sau khi suy nghĩ lại câu "nếu không thì … cả nước đã loạn rồi" tôi chợt nhận ra là: thực chất thì cả nước ta đã đều có mầm mống "loạn", cũng đều là Thái Bình cả, nhưng không "liều" bằng Thái Bình hay do không được biết tin từ Thái Bình mà thôi.
Và thành công của Nhà nước chỉ là việc ngăn chặn thông tin từ Thái Bình đi khắp nơi để không bị loạn. Nếu ai đó khen bạn là: "Nhà anh thật giỏi, lửa cháy ở bếp thế mà dập được không để nó lan đến mấy quả bom ở góc nhà!", bạn mừng hay lo?
Trở lại với vụ giải tán khiếu kiện vừa qua, tôi thấy cách thức Nhà nước ta xử sự tương tự như việc dập lửa vậy. Mọi việc được mô tả như một ngọn lửa nhỏ vừa được dập tắt, không có gì nghiêm trọng cả. Họ đang cố tình lờ đi những trái bom.
Nguồn gốc khiếu kiện
Các vụ khiếu kiện xuất phát chủ yếu từ những tranh chấp trong giải toả đất đai, đây là vấn đề chung của tất cả các nước trong giai đoạn công nghiệp hoá, không loại trừ nước nào. Bên cạnh đó có cả tranh chấp trong cấp phát đất định cư, tranh chấp đất đai giữa những cá nhân mà cách giải quyết của chính quyền đã khiến cho nhiều người khiếu kiện cảm thấy bất công.
Nhìn vào một số biểu ngữ chúng ta thấy đây là những vụ việc kéo dài, có những vụ cả chục năm. Người dân đã từng khiếu kiện ở cấp địa phương nhiều lần nhưng họ vẫn cho rằng chưa thoả đáng, nhiều đơn thư phản ánh việc chính quyền không trả lời đơn từ của họ trong nhiều năm.
Không chỉ ở trong Nam, tại Hà Nội, đường Mai Xuân Thưởng từ cả chục năm nay đã có người khiếu kiện. Việc người dân khiếu kiện nhiều năm như vậy khiến ta phải đặt câu hỏi về năng lực giải quyết vấn đề đất đai của địa phương đến đâu. Rất nhiều cán bộ bị nêu đích danh là tham nhũng đất đai, tôi không thể tìm hiểu và quy kết ai nhưng việc có những cán bộ thực sự đã tham nhũng là điều chắc chắn. Tham nhũng đất đai, điển hình như vụ Đồ Sơn, không phải là ngoại lệ ở nước ta.
Một đặc điểm nữa là sự tự tung tự tác của các quan chức địa phương khiến người dân bất bình. Các quan chức ít khi bị chất vấn hay phải giải trình trước cử tri, và chưa có trường hợp nào bị bãi nhiệm bởi HĐND cả. Quyền giám sát của cử tri không được tôn trọng, người dân không cảm thấy quyền làm chủ của mình. Chính vì không có cơ hội đối thoại ngang hàng, có quyền giám sát và bãi nhiệm (thông qua HĐND) các quan chức địa phương khiến cho dân phải cầu cứu cấp cao hơn, lên Trung ương và Thủ tướng chính phủ.
Nếu việc biểu tình của dân là hợp pháp, hợp lý thì việc giúp đỡ vật chất cho họ có phải là hợp tình không?
Nguyễn Quang
Trong suốt quá trình khiếu kiện ít khi nào những giải trình của bà con được đưa lên mặt báo và được phổ biến rộng rãi đến công luận. Tại sao không mời những vị chủ tịch, bí thư có tên trong các biểu ngữ kia lên báo (địa phương) để giải trình? Sự thờ ơ của báo chí, của công luận khiến cho người khiếu kiện có cảm giác bị bỏ rơi, cô độc, bị dồn vào đường cùng dẫn đến những giải pháp nhiều khi cực đoan.
Như vậy có thể xác định những nguyên nhân chính của việc biểu tình vượt cấp dài ngày như vừa qua là: Sự yếu kém về năng lực hành chính của chính quyền địa phương trong việc giải quyết những vấn đề phức tạp ; Tham nhũng đất đai của một số cán bộ địa phương ; Thiếu dân chủ trong hoạt động giám sát chính quyền của cử tri và các cơ quan dân cử; sự thờ ơ, bỏ rơi người khiếu kiện của các phương tiện thông tin đại chúng và dư luận địa phương.
Sự xúi giục của bên ngoài như nhà nước vẫn thường nói, nếu có, cũng chỉ góp phần rất nhỏ. Có ai trong số các bạn có ai tình nguyện rời nhà cửa, gia đình mình ra hè phố ngủ chỉ một đêm thôi không vì nghe những lời xúi giục của những phần tử bên ngoài hay vì vài trăm nghìn?
Chỉ có những bức xúc bị dồn nén đến đường cùng thì người dân mới chọn giải pháp như vậy. Cứ cái gì cũng đổ hết cho 'phản động' chỉ để nhằm che giấu những ung nhọt trong chính quyền không phải là cách giải quyết vấn đề triệt để và lâu dài.
Tính hợp pháp của biểu tình
Hiến pháp quy định người dân có quyền biểu tình (điều 69). Cho đến nay chưa có Luật biểu tình nhưng cũng không thể tước bỏ quyền Hiến định này. Việc làm luật là trách nhiệm của của Quốc hội mà dân không có nghĩa vụ phải chờ để thực hiện quyền. Nhưng có một điều ai cũng thống nhất là phải biểu tình trong hoà bình, không bạo lực thì người dân đã hoàn toàn tuân thủ.
Việc khiếu kiện vượt cấp là không đúng quy định pháp lý, nhưng ở đây phải đặt trong hoàn cảnh là người dân đã đi khiếu kiện rất lâu tại địa phương và không có kết quả. Đây thực chất là lời kêu gọi sự quan tâm của cấp Trung ương tới việc giải quyết khiếu kiện tại địa phương. Một ví dụ ở nước Pháp gần đây là khi sinh viên biểu tình chống luật lao động mới thì đích thân Tổng thống phải gặp trực tiếp đại diện sinh viên để đối thoại.
Ở nước ta cũng không ngoại lệ, nhiều vụ việc được xin ý kiến vượt cấp lên Thủ tướng và Thủ tướng cũng đã chỉ đạo, ví dụ như vụ nuôi hổ ở Bình Dương, …
Những vụ như thế này vai trò của báo chí và công luận mang tính quyết định.
Cơ quan Quốc hội cũng không phải là nơi giải quyết khiếu kiện nhưng cũng có thể là nơi chia sẻ, giảng giải cho người dân về đường lối, chính sách, lên tiếng kêu gọi các cơ quan chức năng khác, các chính quyền địa phương tập trung giải quyết vấn đề. Không một đại biểu nào đứng ra phát biểu, do vậy mà người dân đã "tặng" Quốc hội bài thơ sau:
Quốc hội! Quốc hội ư?
Sao mà vắng lặng?
Để dân khiếu kiện chờ
Cơ quan gì giống bãi tha ma
Không thấy một bóng hình cán bộ
Trách nhiệm đâu, lòng bác ái đâu?
Sao lại nỡ đoạn tình nhân loại?
Máu chảy ruột mềm người xưa nói
Quốc hội sao đành ngoảnh mặt làm ngơ
Nếu việc biểu tình của người dân là hợp pháp, hợp lý thì việc giúp đỡ vật chất cho họ-như nhiều người qua đường đưa nước, đưa mỳ gói, thậm chí đưa tiền- có phải là hợp tình không?
Vai trò của báo chí
Dư luận dồn cả vào Asian Cup khiến vụ giải tán khiếu kiện bị lu mờ đi
Tất cả chúng ta phải công nhận rằng truyền thông đóng một vai trò rất lớn trong việc biểu tình này. Vai trò gì? Vai trò làm cho người dân cả nước không biết đến hoặc tỏ ra dửng dưng và thờ ơ trước vụ biểu tình bằng cách không đưa tin một cách kịp thời và đầy đủ.
Tất cả các tờ báo trong nước đã im tiếng. Hệ thống báo chí của ta với hơn 600 đầu báo cư xử như là một cơ quan nhà nước chứ không phải là một cơ quan thông tin của nhân dân.
Tuy nhiên, điểm đáng ghi nhận trong sự việc này đó là truyền thông trên Internet, một thứ TRUYỀN THÔNG SONG SONG. Chúng ta có được những tấm ảnh chụp vụ biểu tình nhờ có những trang blog mà các bạn trẻ ở Sài Gòn đã chụp được và gởi lên. Những thông tin phản ánh trên các trang blog, trên các diễn đàn trong và ngoài nước đã có những tác động đáng kể.
Thế nhưng so sánh về mức độ thông tin thì nó vẫn còn thua xa sự quan tâm của người Việt Nam trước trận đấu lịch sử Việt Nam-Iraq.
Những người biểu tình đã "thua" trong vấn đề truyền thông. Nhưng biết làm sao được khi mà mọi cuộc phỏng vấn, quay phim, chụp hình đều phải thực hiện một cách lén lút dưới áp lực của các cơ quan an ninh.
Hành động của chính quyền
Cách giải tán biểu tình có thể nói là êm thấm, không gây bạo lực theo một số lời kể. Nhưng đối mặt với một số thông tin cho rằng có đàn áp, có dùng hơi cay, tôi không hiểu tại sao chính quyền lại không sử dụng những bằng chứng rõ rệt nhất: những hình ảnh, tư liệu về quá trình giải quyết vụ việc,… để đưa ra công luận cho mọi người cùng xem?
Từ trước đến nay nhiều thành phố lớn đã tổ chức khá nhiều vụ cưỡng chế nhà, về cơ bản thì cũng như những vụ việc này (tranh chấp về giá đền bù). Có vụ làm suốt cả dãy phố, chắc chắn có gây cản trở giao thông, nhưng tất cả đều làm ban ngày chứ chưa bao giờ cưỡng chế vào…nửa đêm cả.
Nhiều tờ báo sau hai chục ngày im lặng cũng đã có bài viết nói việc giải toả đã diễn ra tốt đẹp như tờ Tuổi trẻ, Thanh niên,…và phản đối những vu cáo từ bên ngoài. Tiếc thay vẫn không có một bức ảnh nào. Hay vì trời tối quá?
Đừng quy dân là địch
Nguyễn Quang hiện đang nghiên cứu khoa học tại Paris
Nếu nhìn lại những nguyên nhân chính của vụ việc vừa qua thì chúng ta thấy hai nguyên nhân đầu thuộc về năng lực của chính quyền, hai nguyên nhân sau thuộc về lỗi hệ thống (chính trị).
Bên cạnh việc nâng cao năng lực của chính quyền, giái pháp cấp bách và lâu dài là nâng cao tính công khai, minh bạch trong mọi hoạt động của nhà nước, tôn trọng quyền làm chủ của nhân dân, trả lại vai trò truyền thông (thay vì tuyên truyền) của báo chí. Những việc dù khó đến mấy, cả đối nội cũng như đối ngoại, nếu đưa ra công luận thì cũng sẽ đều tìm được giải pháp. Đưa ra công luận sẽ làm sáng tỏ những sai phạm (nếu có) của người bị tố cáo, giúp sớm giải quyết vụ việc.
Trong trường hợp ngược lại, công luận sẽ là người ủng hộ những biện pháp cưỡng chế của chính quyền. Một khi đã dựa vào nhân dân thì không ai có thể chống lại được.
Thái độ ứng xử với dân cũng cần phải xem lại, không thể coi thường dân như những người thiếu suy xét đến độ ai bảo gì cũng nghe, thế là khinh dân (như bài của chị Tạ Phong Tần phân tích). Nhận thức đúng hạn chế, khuyết điểm của Nhà nước, của chế độ mới là cầu thị, là nhìn nhận đúng bản chất của vấn đề, không nên nhìn đâu cũng ra kẻ thù, cũng ra các thế lực thù địch.
Càng không nên coi thường những bức xúc của dân dù ở bất kỳ mức độ nào, coi họ là thiểu số, là đi ngược với trào lưu chung của xã hội mà từ đó cho mình cái quyền tự dẹp bỏ như kẻ địch. Phân hoá, đánh động quần chúng, tạo cảm giác xa lánh, coi thường người khiếu kiện cũng như tạo cảm giác thương hại đều là những hành động đáng lên án.
Sự nghiệp phát triển kinh tế và xã hội trong tương lai chắc chắn sẽ gặp những vấn đề phức tạp khác mà vụ khiếu kiện vừa rồi chỉ là một liều thuốc thử đối với hệ thống chính trị. Giải pháp triệt để và bền vững là đẩy mạnh tiến trình dân chủ, tự do ngôn luận một cách cấp thiết ngay từ bây giờ. Nếu không, hậu quả sẽ khó lường trước được.
Bài của Nguyễn Quang, với sự cộng tác của Hoàng Xuân Ba từ TPHCM. X-cafe là diễn đàn của một số thanh niên Việt Nam trong và ngoài nước (bao gồm cả du học và Việt kiều) tách ra từ diễn đàn ddth.com từ năm 2005 do có bàn luận các đề tài chính trị - xã hội của Việt Nam. Độc giả của X-cafevn.org chủ yếu đến từ Việt Nam. Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả.
--------------------------------------------------------------------------------
Bùi Hải
Cách giải quyết những bất ổn xã hội của nhà nước CSVN hiện nay tôi cho là rất tai hại cho đất nước, và cho đảng CS trong một tương lai rất gần.
Vì không thể áp dụng mãi cách giải quyết thiếu trách nhiệm như y tá vườn, như thày bùa, thày cúng,bệnh nào cũng là cảm cúm, là ma quỷ ám; kết quả là bệnh nhân kiệt quệ đến chết vì lầm thuốc, vì chỉ cúng trừ tà, và đương nhiên thày với y tá sẽ có ngày bị rượt bắt.
Từ bao nhiêu năm nay trên đất nước này, dưới thể chế độc quyền này, tiêu cực gì nẩy sinh nhà nước đều giải thích vì chiến tranh mới chấm dứt, vì đang chập chững đổi mới,hội nhập; nhân dân khiếu kiện việc gì, phản kháng hình thức gì cũng đều bị lên án là kẻ xấu xúi dục, là nuối tiếc quá khứ, là tàn dư bại trận n! ên thù hận, bêu xấu tổ quốc, chống phá chế độ, muốn thách đố chiến tranh.
Thử hỏi những người cai trị đất nước này lúc nào cũng viện dẫn cái bóng ma quá khứ mà họ bắt kẻ khác phải quên để lấp liếm tệ trạng đang phát triển mỗi ngày, và xử sự cù nhầy không đúng người, đúng việc như thế thì làm sao giải quyết được tận gốc những nguyên nhân gây ra bất ổn của hôm nay, và tương lai?
Nguyễn Huân
Đã lâu rồi tôi mới đọc được một bài báo sâu sắc, trình độ và mang tính xây dựng như thế này. Lời lẻ khúc chiết và chuẩn xác chứ không chính trị hoá hay thái quá vấn đề.
Nó giúp người đọc có một cái nhìn sâu hơn nghiêm túc hơn chứ không phải gây tranh trãi ồn ào như các bài báo khác. Rất mong BBC tăng cường những bài có chất lượng thế này. Tôi tin rằng nó có tác dụng rất tích cực đối với xã hội VIệt Nam hiện nay. Một thực tế mà chính quyền phải bắt tay giải quyết rốt ráo
Xuan Tho, Việt Nam
Ở VN hiện nay thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã củng cố báo chí mình mạnh hơn trước nhiều rồi. Mỗi tuyên bố của chính phủ được hàng trăm tờ báo đồng tình phụ hoạ, không còn tờ nào dám phanh phui tiêu cực hoặc có ý kiến phê bình, trái ngược với Đảng, chính phủ.
Ẩn danh
Đọc bài viết của Nguyễn Quang, tôi thấy anh là người có tâm và có trình độ. Chẳng có một chi tiết nào anh đưa ra là sai lệch hoặc thái quá cả, thậm chí theo tôi, vẫn chưa đủ "liều lượng" để làm cho người đọc thấy rõ hơn bản chất của CSVN.
Bài thơ anh đưa ra chẳng qua cũng chỉ là một bài thơ, đọc cho vui thôi chứ làm sao thấy hết được tích cách tiêu cực quốc hội VN?
Tôi xin bạn THTH trên diễn đàn đừng dùng những lời lẽ nông nổi để lên án người khác như vậy. Có vẻ như chính bạn mới là "cực đoan", "hằn học", và gì gì nữa mà bạn đã gắn cho tác giả Nguyễn Quang đấy!
Nếu muốn tham gia diễn đàn thiết nghĩ trước hết nên tạo ra một môi trường trong sạch về ngôn ngữ đã. Tranh luận về quan điểm, lên án, phê bình bằng những ngôn từ nhẹ nhàng, tế nhị sẽ có tác dụng hơn nhiều. Dù sao tôi cũng không thấy trách bạn THTH vì có lẽ bạn cũng có tâm (dù có tâm với bất cứ ai) và chắc chắn là bạn chịu ảnh hưởng của nền giáo dục CSVN.
Minh, Melbourne, Úc
Gửi THTH: Bài thơ mà Nguyễn Quang đưa vào được những anh Pha, chị Dậu, lão Hạc thời hiện đại viết ra, sau mấy chục năm ròng rã đi kiện và mấy chục ngày mòn mỏi đợi chờ công lý. Có thể không bóng bẩy, trau chuốt, tinh tế, nhưng quý ở chỗ là đã phản ánh đúng một hiện thực xã hội, một mảng tối mà không có đèn giời nào chịu soi xét đến, do vậy giá trị cao gấp vạn lần những bài thơ tuyên truyền cổ động sáo mòn và rỗng tuếch.
Mai Ninh, Sài Gòn
Tôi đồng ý với các điểm bạn Nguyễn Quan nêu. Chỉ trừ điểm sau đây: "...năng lực của chính quyền... lỗi hệ thống. Bên cạnh việc nâng cao năng lực của chính quyền, giái pháp cấp bách và lâu dài là nâng cao tính công khai, minh bạch trong mọi hoạt động của nhà nước, tôn trọng quyền làm chủ của nhân dân, trả lại vai trò truyền thông...", đây là điều mà chính quyền VN nói suốt từ hơn chục năm nay.
Theo tôi VN không còn một giải pháp nào mà vừa có dân chủ mà lại dưới quyền lãnh đạo của đảng CS cả.
Chỉ có hai cách: - Một là đảng CS tự từ bỏ sự độc quyền chính trị của mình. (điều này e rằng chỉ là một mơ ước). - Hai là với sự dẫn dắt của bộ máy mục ruỗng và thối nát thì người dân VN bị dồn vào thế đường cùng (đời sống càng ngày càng khó khăn, phân hoá XH càng lớn, mạng sống, sức khỏe không được bảo đảm...) thì nhân dân sẽ ra tay. Thật tình tôi không muốn thấy việc này nhưng không còn cách nào khác. Việc nông dân biểu tình chỉ là những bước khởi động vì tình thế khó khăn, thắt lưng buộc bụng chỉ mới chạm nhẹ vào tầng lớp trí thức VN mà thôi.
THTH
Bài viết có nhiều điểm tốt nhưng việc đưa bài thơ vào lại thấy tác giả rất thái quá và cực đoan, hằn học. Ví Quốc hội như bãi tha ma, tác giả này có mất trí không, có hạn chế năng lực hành vi hay thiểu năng trí tuệ không ? dù gì đi nữa thì cũng không nên ví von như vậy.
TT, USA
Ở VN thì lại cho là nếu TT Nguyễn Tấn Dũng hay Chủ tịch Nguyễn Minh Triết tự tay giải quyết thì làm không xuể, như vậy tự điều đó nói lên sự ngụy biện và phủi tay của hai người đứng đầu nhà nước và cũng nói thêm lên rằng khiếu kiện thực tế lan rộng tới mức độ nào! Khi bầu cử quốc hội thì 600 tờ báo trong nước đồng loạt ca tụng (trong thời gian có khiếu kiện thì đồng loạt im lặng)! Phỏng vấn bà con đi bầu thì đi đâu ai ai cũng được nghe ứng cử viên toàn là những người tài đức, không biết chọn ai?
Cho nên bà con chọn "đại"! Nhưng khi dân có nạn thì quốc hội "tài" đâu không thấy,"đức" cũng không biết nơi nao! Thế mới biết "Quốc hội VN " đại diện cho ai mà thực tế hơn 90% là đảng viên CS trong 500 cái ghế. Thế mới biết chỉ có đảng viên CS mới là người đủ tài đức để mà "đại diện cho "dân?", còn những ai kia không phải đảng viên CS không đủ tài đức chắc? thì đi ra chỗ khác chơi!
Tôi nghĩ chắc chắn sẽ có những bài viết sau đó nói bạn QD là:"tiếc cho bạn, tai sao bạn không về VN xây dựng này nọ.v.v...đi còn hơn đi nói xấu VN cho bè bạn thế giới biết VN mình cũng có những cái "mụn nhọt bự" như vậy chứ!", như tôi thường thấy mỗi khi có bài tâm huyết nào nói lên tính cách xây dựng VN trong tiến trình dân chủ cấp bách như vậy. Vì đối với những ai nói như vậy thì họ nghĩ rằng chuyện dân chủ là chuyện riêng (và tối kỵ) của nhà nước, dân đừng có "lo"! Riêng tôi luôn ủng hộ bạn và mong bạn sẽ có thêm những bài phân tích thật đặt sắc và đầy nhiệt huyết nữa nhé !
Ý kiến
Nguyễn Quang tự nghĩ ra các cụm từ "dân là địch"," khinh dân" để hình sự hóa vấn đề thôi. Nguyễn Quang giải thích việc bạo động ở Thái lan là tốt hay xấu? Có nên khuyến khích không?
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story/2007/07/070723_nhanthucbieutinhkhieukien.shtml
Đảng Vì Dân Kêu Gọi Bà Con Dân Oan Hãy Tiếp Tục Biểu Tình Khiếu Kiện
Đảng Vì Dân Kêu Gọi Bà Con Dân Oan Hãy Tiếp Tục Biểu Tình Khiếu Kiện
--------------------------------------------------------------------------------
Lời kêu gọi của Đảng Vì Dân
Kính thưa Bà Con Dân Oan các tỉnh thành,
Kể từ ngày nhà nước dùng vũ lực giải tán cuộc biểu tình khiếu kiện trước Văn phòng 2 Quốc Hội và áp giải bà con về tỉnh nhà vào đêm 18/7 rạng 19/7 đến nay, Uỷ Ban Nhân Dân các tỉnh đã không hề “giải quyết một cách thấu tình đạt lý cho bà con” như họ đã hứa. Ngược lại, cơ quan an ninh còn công khai tra vấn, hăm doạ, cô lập… nhiều Bà Con Dân Oan.
Đây là một thái độ thiếu thiện chí của Uỷ Ban Nhân Dân các tỉnh. Nó hoàn toàn đi ngược lại lời cam kết của các cán bộ lãnh đạo tỉnh khi tiếp xúc với Bà Con tại Văn phòng 2 Quốc Hội.
Thưa Bà Con Dân Oan,
Điều 74 của bản Hiến Pháp 1992 nước CHXHCNVN quy định rằng: “Công dân có quyền khiếu nại, quyền tố cáo với cơ quan Nhà nước có thẩm quyền về những việc làm trái pháp luật của cơ quan Nhà nước.” Mặt khác, Hiến pháp cũng quy định là: “Mọi hành vi xâm phạm lợi ích hợp pháp của công dân phải được kịp thời xử lý nghiêm minh. Người bị thiệt hại có quyền được bồi thường về vật chất và phục hồi danh dự.”
Mặt khác, Nghị Định 197/2004/NĐ-CP cũng đã có những quy định rõ ràng về bồi thường, hỗ trợ và tái định cư khi Nhà nước thu hồi đất của nhân dân.
Bởi thế, việc đồng bào dân oan biểu tình khiếu kiện để đòi lại tài sản, đất đai của mình là hoàn toàn chính đáng và hợp pháp.
Nhằm tạo áp lực buộc nhà nước CSVN phải thực thi công lý, chúng tôi kêu gọi Bà Con Dân Oan các tỉnh hãy mạnh dạn cùng nhau kéo về Sài-gòn hoặc Hà Nội, để tiếp tục tập trung biểu tình khiếu kiện cho đến khi các trường hợp oan sai được giải quyết cụ thể.
Chúng tôi sẽ tiếp tục yểm trợ tích cực cho nỗ lực đấu tranh vì lẽ phải, vì công lý và vì sự sống còn của Bà Con Dân Oan khắp các tỉnh thành; theo chủ trương đấu tranh cho công bằng xã hội và quyền lợi của dân nghèo của Đảng Vì Dân.
http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2007/20070727_05.htm
--------------------------------------------------------------------------------
Lời kêu gọi của Đảng Vì Dân
Kính thưa Bà Con Dân Oan các tỉnh thành,
Kể từ ngày nhà nước dùng vũ lực giải tán cuộc biểu tình khiếu kiện trước Văn phòng 2 Quốc Hội và áp giải bà con về tỉnh nhà vào đêm 18/7 rạng 19/7 đến nay, Uỷ Ban Nhân Dân các tỉnh đã không hề “giải quyết một cách thấu tình đạt lý cho bà con” như họ đã hứa. Ngược lại, cơ quan an ninh còn công khai tra vấn, hăm doạ, cô lập… nhiều Bà Con Dân Oan.
Đây là một thái độ thiếu thiện chí của Uỷ Ban Nhân Dân các tỉnh. Nó hoàn toàn đi ngược lại lời cam kết của các cán bộ lãnh đạo tỉnh khi tiếp xúc với Bà Con tại Văn phòng 2 Quốc Hội.
Thưa Bà Con Dân Oan,
Điều 74 của bản Hiến Pháp 1992 nước CHXHCNVN quy định rằng: “Công dân có quyền khiếu nại, quyền tố cáo với cơ quan Nhà nước có thẩm quyền về những việc làm trái pháp luật của cơ quan Nhà nước.” Mặt khác, Hiến pháp cũng quy định là: “Mọi hành vi xâm phạm lợi ích hợp pháp của công dân phải được kịp thời xử lý nghiêm minh. Người bị thiệt hại có quyền được bồi thường về vật chất và phục hồi danh dự.”
Mặt khác, Nghị Định 197/2004/NĐ-CP cũng đã có những quy định rõ ràng về bồi thường, hỗ trợ và tái định cư khi Nhà nước thu hồi đất của nhân dân.
Bởi thế, việc đồng bào dân oan biểu tình khiếu kiện để đòi lại tài sản, đất đai của mình là hoàn toàn chính đáng và hợp pháp.
Nhằm tạo áp lực buộc nhà nước CSVN phải thực thi công lý, chúng tôi kêu gọi Bà Con Dân Oan các tỉnh hãy mạnh dạn cùng nhau kéo về Sài-gòn hoặc Hà Nội, để tiếp tục tập trung biểu tình khiếu kiện cho đến khi các trường hợp oan sai được giải quyết cụ thể.
Chúng tôi sẽ tiếp tục yểm trợ tích cực cho nỗ lực đấu tranh vì lẽ phải, vì công lý và vì sự sống còn của Bà Con Dân Oan khắp các tỉnh thành; theo chủ trương đấu tranh cho công bằng xã hội và quyền lợi của dân nghèo của Đảng Vì Dân.
http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2007/20070727_05.htm
Friday, July 27, 2007
Tâm thư của một người trực tiếp chứng kiến cảnh CSVN càn quét đồng bào dân oan tại văn phòng Quốc hội 2
Tâm thư của một người trực tiếp chứng kiến cảnh CSVN càn quét đồng bào dân oan tại văn phòng Quốc hội 2, đường Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, Sài Gòn
Những hình ảnh cuối cùng
http://tiengnoitudodanchu.org/file/video.php?title=video&source=http://www.youtube.com/v/PmBcmwnT1o8
http://www.youtube.com/watch?v=PmBcmwnT1o8
Thưa các anh chị em Chứng nhân Lịch sử
và thưa tất cả các anh chị em đang đọc những dòng này,
19/07/2007 . Em hy vọng tất cả mọi người hãy nhớ lấy hôm nay mà kể từ đây em sẽ gọi là NGÀY DÂN HẬN. Và cũng xin thưa với tất cả các Đảng viên Cộng sản, những người "thề trung thành với lý tưởng Cộng sản" rằng kể từ hôm nay, giờ phút này, tôi, Trần Văn Hải, chính thức tuyên thệ không đội trời chung với các người.
Chính hôm nay, mắt tôi đã thấy, tai tôi đã nghe cái mà các người gọi là "của dân, do dân, vì dân". Chính hôm nay, tôi đã biết thế nào là CỘNG SẢN.
23:30 phút, ngày 18/07/2007, môtô CSGT xuất hiện chặn tất cả các ngã đường từ các hướng: Ngã tư Phú Nhuận, cổng xe lửa số 9, đường Hồ Văn Huê, đường Trương Quốc Dung. Tất cả mọi phương tiện xe cộ đều không được phép đi vào khu vực dân oan đang biểu tình. Những người còn trong khu vực bị đuổi ra khỏi đó.
12 xe loại 50 chỗ và 8 xe loại 30 chỗ dàn quân che kín mặt đường Hồ Văn Huê. Từ phía đường Hoàng Văn Thụ, hướng về sân bay là 2 xe chở đầy công an sắc phục và 2 xe chở đầy lính đặc nhiệm với áo giáp chống đạn, nón sắt, kiêng, dùi cui, súng. Ở chiều đường ngược lại, hướng về Ngã tư Phú Nhuận là 8 xe cứu thương, hơn 20 xe loại 16 chỗ của "lãnh đạo các tỉnh thành", hơn 10 xe công an loại 4 chỗ và 11 xe jeep cũng đầy cảnh sát.
Bao vây đoàn dân chúng biểu tình (ước chừng) có trên 200 công an cảnh phục và 300 công an thường phục (chưa kể lực lượng dân quân tự vệ) và công an phục sẵn trong Nhà thiếu nhi Q. Phú Nhuận. Xe "Văn hóa Thông tin Lưu động" được điều tới để "tuyên truyền, giải thích cho bà con hiểu mà quay về địa phương". 8 đèn cao áp (loại chiếu sáng SVĐ) được dựng lên chiếu thẳng vào quần chúng.
23:45, cuộc đàn áp bắt đầu với lựu đạn cay. Dân oan 19 tỉnh thành và 6 quận Tp.HCM chạy dạt vào khuôn viên tòa nhà Quốc Hội. Lực lượng cảnh sát đặc nhiệm tiền lên giật hết tất cả các băng rôn, biểu ngữ, giật cả cờ Đảng, cờ nước, cả ảnh Hồ Chí Minh, bằng Tổ quốc ghi công, chiếu, võng... của dân oan vứt lên xe rác đậu sẵn tại hiện trường. Loa phóng thanh ra rả yêu cầu bà con giữ trật tự và lên xe trở về quê nhà.
Công an sắc phục (cả nam lẫn nữ) với vũ trang đầy đủ tiến lên "một chọi một" với từng người dân tay không tấc sắc, khống chế từng người. Tiếng trên loa phóng thanh: "Kính mời lãnh đạo tỉnh X, Y, Z mời bà con lên xe ". Xếp của từng tỉnh tiến lên, nhận diện dân tỉnh mình. Người nào được nhận diện, lập tức bị đẩy lên xe của tỉnh đó, khi đủ, xe lập tức rời khỏi hiện trường với 2 môtô CSGT hụ còi mở đường và một xe đầy công an "hộ tống" phía sau.
Lại tiếng trên loa phóng thanh: "Hiện nay bà con tỉnh X, Y, Z đã lên xe về quê. Mời bà con khẩn trương lên xe về nhà " (Nhà còn đâu nữa mà về? - Cảm thán của Trần Văn Hải). Một số bà con quyết liệt chống cự. Một bà lão kêu gào: "Tụi bay là đồ ăn cướp - một lũ du côn. Chồng tao 50 năm tuổi Đảng. Nhà tao gia đình cách mạng mà tụi bay còn ăn cướp của tao ".
Tổng cộng có 4 phát súng nổ (Không nhìn rõ có ai bị thương không)
Sau khi đã tống hết dân chúng lên xe chở khỏi hiện trường (Nhắc lại: 12 xe 50 chỗ và 8 xe 30 chỗ), xe chữa lữa được điều động đến rửa sạch hiện trường.
00:30, tòa nhà Văn phòng 2, Quốc hội - Vụ Công tác Phía Nam đã đẹp huy hoàng, lộng lẫy như xưa. Máy quay, máy ảnh của công an quay lại cảnh tòa nhà với ánh đèn rực rỡ, toàn bộ khu vực khang trang, sạch đẹp.
1 giờ trấn áp đổi 26 ngày dân chúng lầm than kêu cầu công lý.
Chuyện bên lề :
Tất cả các xe hơi muốn đi vào khu vực đều bị CSGT huơ gậy buộc quẹo sang đường khác. Xe máy vào khu vực bị chặn với lý do: Đường cấm.
Dân chúng hiếu kỳ đến xem đàn áp biểu tình bị Dân quân tự vệ đuổi đi với câu: "Đi đi! Có cái gì đâu mà coi!"
Thưa các anh chị em,
Trên đây là những gì Trần Văn Hải tôi chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc đàn áp của Cộng sản Việt Nam đối với dân chúng biểu tình. Vì vị trí quan sát của tôi là từ nóc nhà, cách 4 căn nên có thể có một số chi tiết không nhìn rõ được, một số đối thoại không nghe đầy đủ. Nhưng với những gì đã chứng kiến, tôi không thể chỉ lấy mắt nhìn. Từ hôm nay, tôi sẽ chính thức rút khỏi vị trí "quan sát và ghi nhận" đã được anh chị em trí thức chủ trương Blog Chứng nhân Lịch sử tin tưởng giao phó để bước vào hành trình đòi quyền sống và quyền làm người của dân chúng Việt Nam. Rất mong các anh chị em hiểu cho và chấp thuận đề nghị của em.
http://tiengnoitudodanchu.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=4351
Những hình ảnh cuối cùng
http://tiengnoitudodanchu.org/file/video.php?title=video&source=http://www.youtube.com/v/PmBcmwnT1o8
http://www.youtube.com/watch?v=PmBcmwnT1o8
Thưa các anh chị em Chứng nhân Lịch sử
và thưa tất cả các anh chị em đang đọc những dòng này,
19/07/2007 . Em hy vọng tất cả mọi người hãy nhớ lấy hôm nay mà kể từ đây em sẽ gọi là NGÀY DÂN HẬN. Và cũng xin thưa với tất cả các Đảng viên Cộng sản, những người "thề trung thành với lý tưởng Cộng sản" rằng kể từ hôm nay, giờ phút này, tôi, Trần Văn Hải, chính thức tuyên thệ không đội trời chung với các người.
Chính hôm nay, mắt tôi đã thấy, tai tôi đã nghe cái mà các người gọi là "của dân, do dân, vì dân". Chính hôm nay, tôi đã biết thế nào là CỘNG SẢN.
23:30 phút, ngày 18/07/2007, môtô CSGT xuất hiện chặn tất cả các ngã đường từ các hướng: Ngã tư Phú Nhuận, cổng xe lửa số 9, đường Hồ Văn Huê, đường Trương Quốc Dung. Tất cả mọi phương tiện xe cộ đều không được phép đi vào khu vực dân oan đang biểu tình. Những người còn trong khu vực bị đuổi ra khỏi đó.
12 xe loại 50 chỗ và 8 xe loại 30 chỗ dàn quân che kín mặt đường Hồ Văn Huê. Từ phía đường Hoàng Văn Thụ, hướng về sân bay là 2 xe chở đầy công an sắc phục và 2 xe chở đầy lính đặc nhiệm với áo giáp chống đạn, nón sắt, kiêng, dùi cui, súng. Ở chiều đường ngược lại, hướng về Ngã tư Phú Nhuận là 8 xe cứu thương, hơn 20 xe loại 16 chỗ của "lãnh đạo các tỉnh thành", hơn 10 xe công an loại 4 chỗ và 11 xe jeep cũng đầy cảnh sát.
Bao vây đoàn dân chúng biểu tình (ước chừng) có trên 200 công an cảnh phục và 300 công an thường phục (chưa kể lực lượng dân quân tự vệ) và công an phục sẵn trong Nhà thiếu nhi Q. Phú Nhuận. Xe "Văn hóa Thông tin Lưu động" được điều tới để "tuyên truyền, giải thích cho bà con hiểu mà quay về địa phương". 8 đèn cao áp (loại chiếu sáng SVĐ) được dựng lên chiếu thẳng vào quần chúng.
23:45, cuộc đàn áp bắt đầu với lựu đạn cay. Dân oan 19 tỉnh thành và 6 quận Tp.HCM chạy dạt vào khuôn viên tòa nhà Quốc Hội. Lực lượng cảnh sát đặc nhiệm tiền lên giật hết tất cả các băng rôn, biểu ngữ, giật cả cờ Đảng, cờ nước, cả ảnh Hồ Chí Minh, bằng Tổ quốc ghi công, chiếu, võng... của dân oan vứt lên xe rác đậu sẵn tại hiện trường. Loa phóng thanh ra rả yêu cầu bà con giữ trật tự và lên xe trở về quê nhà.
Công an sắc phục (cả nam lẫn nữ) với vũ trang đầy đủ tiến lên "một chọi một" với từng người dân tay không tấc sắc, khống chế từng người. Tiếng trên loa phóng thanh: "Kính mời lãnh đạo tỉnh X, Y, Z mời bà con lên xe ". Xếp của từng tỉnh tiến lên, nhận diện dân tỉnh mình. Người nào được nhận diện, lập tức bị đẩy lên xe của tỉnh đó, khi đủ, xe lập tức rời khỏi hiện trường với 2 môtô CSGT hụ còi mở đường và một xe đầy công an "hộ tống" phía sau.
Lại tiếng trên loa phóng thanh: "Hiện nay bà con tỉnh X, Y, Z đã lên xe về quê. Mời bà con khẩn trương lên xe về nhà " (Nhà còn đâu nữa mà về? - Cảm thán của Trần Văn Hải). Một số bà con quyết liệt chống cự. Một bà lão kêu gào: "Tụi bay là đồ ăn cướp - một lũ du côn. Chồng tao 50 năm tuổi Đảng. Nhà tao gia đình cách mạng mà tụi bay còn ăn cướp của tao ".
Tổng cộng có 4 phát súng nổ (Không nhìn rõ có ai bị thương không)
Sau khi đã tống hết dân chúng lên xe chở khỏi hiện trường (Nhắc lại: 12 xe 50 chỗ và 8 xe 30 chỗ), xe chữa lữa được điều động đến rửa sạch hiện trường.
00:30, tòa nhà Văn phòng 2, Quốc hội - Vụ Công tác Phía Nam đã đẹp huy hoàng, lộng lẫy như xưa. Máy quay, máy ảnh của công an quay lại cảnh tòa nhà với ánh đèn rực rỡ, toàn bộ khu vực khang trang, sạch đẹp.
1 giờ trấn áp đổi 26 ngày dân chúng lầm than kêu cầu công lý.
Chuyện bên lề :
Tất cả các xe hơi muốn đi vào khu vực đều bị CSGT huơ gậy buộc quẹo sang đường khác. Xe máy vào khu vực bị chặn với lý do: Đường cấm.
Dân chúng hiếu kỳ đến xem đàn áp biểu tình bị Dân quân tự vệ đuổi đi với câu: "Đi đi! Có cái gì đâu mà coi!"
Thưa các anh chị em,
Trên đây là những gì Trần Văn Hải tôi chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc đàn áp của Cộng sản Việt Nam đối với dân chúng biểu tình. Vì vị trí quan sát của tôi là từ nóc nhà, cách 4 căn nên có thể có một số chi tiết không nhìn rõ được, một số đối thoại không nghe đầy đủ. Nhưng với những gì đã chứng kiến, tôi không thể chỉ lấy mắt nhìn. Từ hôm nay, tôi sẽ chính thức rút khỏi vị trí "quan sát và ghi nhận" đã được anh chị em trí thức chủ trương Blog Chứng nhân Lịch sử tin tưởng giao phó để bước vào hành trình đòi quyền sống và quyền làm người của dân chúng Việt Nam. Rất mong các anh chị em hiểu cho và chấp thuận đề nghị của em.
http://tiengnoitudodanchu.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=4351
Dịch Heo Tràn Vào Sài Gòn: Heo Bệnh Chở Lậu Vô Bán Rẻ
Dịch Heo Tràn Vào Sài Gòn: Heo Bệnh Chở Lậu Vô Bán Rẻ
Việt Báo Thứ Tư, 7/25/2007, 12:02:00 AM
SÀI GÒN- Theo báo Người Lao Động ngày 24/7/2007, ngành thú y tỉnh Quảng Nam đã phát giác hàng trăm con heo bị bệnh "tai xanh" chuẩn bị vận chuyển vào các tỉnh phía Nam tiêu thụ. Ngành thú y tỉnh Bình Định cũng đã báo đồng rằng gần đây nhiều vụ vận chuyển heo bệnh tại các vùng dịch tập trung về tỉnh này để đưa vào Sài Gòn.
Cũng theo báo Người Lao Động, chi cục Thú y TPSG cho biết trong tuần qua đã tiêu hủy gần 3 tấn phụ phẩm, 25 con heo mệt, bệnh tại các cơ sở giết mổ và 4 con heo vận chuyển trên các tuyến đường bị chết, mắc bệnh. Ngoài ra, tình trạng giết mổ heo trái phép ở TPSG hiện rất phức tạp. Các điểm giết mổ thường xuyên thay đổi, dời ra khu vực giáp ranh để né tránh kiểm soát. Cơ quan chức năng nhận định, heo giết mổ lậu đều chưa qua kiểm dịch và đa số mắc bệnh. Số heo này có thể từ vùng dịch chuyển vào.
Báo Người Lao Động cho biết, theo Chi cục Thú y TPSG, vừa qua cơ quan này kết hợp với Trường ĐH Oxford và Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới TPSG để giám sát dịch bệnh trên địa bàn. Một số mẫu kiểm tra cho thấy đã xuất hiện bệnh liên cầu khuẩn trên nguồn heo nhập từ các tỉnh vào TPSG để giết mổ, nhưng độc lượng còn thấp. Xét nghiệm các mẫu thu thập trên đàn heo từ các tỉnh đưa vào TPSG giết mổ cũng đã phát hiện bệnh "tai xanh", nhưng ở dạng yếu.
Báo Người Lao Động dẫn lời chi cục trưởng Chi cục Thú y Đồng Nai Hoàng Sơn Hải giải thích: Giá heo tại các vùng dịch rất thấp, nên nguồn heo này được thương lái tìm mọi cách để đưa đi các nơi tiêu thụ, vì thế rất khó kiểm soát heo bệnh. Tại Đồng Nai, số vựa trung chuyển heo hoạt động không phép rất nhiều, cơ quan thú y không thể kiểm soát nổi
Chi cục Thú y TPSG cho biết TPSG đang rất lo lắng không biết dịch bệnh bùng phát lúc nào. Nếu heo bệnh từ các tỉnh miền Trung tập trung vào khu vực Đồng Nai thì kể như TPSG có dịch ngay, vì lâu nay tỉnh này là nơi tập trung chuyển heo vào Sài Gòn.
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=4&nid=111642
Việt Báo Thứ Tư, 7/25/2007, 12:02:00 AM
SÀI GÒN- Theo báo Người Lao Động ngày 24/7/2007, ngành thú y tỉnh Quảng Nam đã phát giác hàng trăm con heo bị bệnh "tai xanh" chuẩn bị vận chuyển vào các tỉnh phía Nam tiêu thụ. Ngành thú y tỉnh Bình Định cũng đã báo đồng rằng gần đây nhiều vụ vận chuyển heo bệnh tại các vùng dịch tập trung về tỉnh này để đưa vào Sài Gòn.
Cũng theo báo Người Lao Động, chi cục Thú y TPSG cho biết trong tuần qua đã tiêu hủy gần 3 tấn phụ phẩm, 25 con heo mệt, bệnh tại các cơ sở giết mổ và 4 con heo vận chuyển trên các tuyến đường bị chết, mắc bệnh. Ngoài ra, tình trạng giết mổ heo trái phép ở TPSG hiện rất phức tạp. Các điểm giết mổ thường xuyên thay đổi, dời ra khu vực giáp ranh để né tránh kiểm soát. Cơ quan chức năng nhận định, heo giết mổ lậu đều chưa qua kiểm dịch và đa số mắc bệnh. Số heo này có thể từ vùng dịch chuyển vào.
Báo Người Lao Động cho biết, theo Chi cục Thú y TPSG, vừa qua cơ quan này kết hợp với Trường ĐH Oxford và Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới TPSG để giám sát dịch bệnh trên địa bàn. Một số mẫu kiểm tra cho thấy đã xuất hiện bệnh liên cầu khuẩn trên nguồn heo nhập từ các tỉnh vào TPSG để giết mổ, nhưng độc lượng còn thấp. Xét nghiệm các mẫu thu thập trên đàn heo từ các tỉnh đưa vào TPSG giết mổ cũng đã phát hiện bệnh "tai xanh", nhưng ở dạng yếu.
Báo Người Lao Động dẫn lời chi cục trưởng Chi cục Thú y Đồng Nai Hoàng Sơn Hải giải thích: Giá heo tại các vùng dịch rất thấp, nên nguồn heo này được thương lái tìm mọi cách để đưa đi các nơi tiêu thụ, vì thế rất khó kiểm soát heo bệnh. Tại Đồng Nai, số vựa trung chuyển heo hoạt động không phép rất nhiều, cơ quan thú y không thể kiểm soát nổi
Chi cục Thú y TPSG cho biết TPSG đang rất lo lắng không biết dịch bệnh bùng phát lúc nào. Nếu heo bệnh từ các tỉnh miền Trung tập trung vào khu vực Đồng Nai thì kể như TPSG có dịch ngay, vì lâu nay tỉnh này là nơi tập trung chuyển heo vào Sài Gòn.
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=4&nid=111642
Hà Nội: 2 Xe Buýt, 100 Dân Oan Chạy Tới Quốc Hội Khiếu Kiện
Hà Nội: 2 Xe Buýt, 100 Dân Oan Chạy Tới Quốc Hội Khiếu Kiện
Việt Báo Thứ Sáu, 7/27/2007, 12:02:00 AM
(Hà Nội-VNN) Người dân Hà Nội tường thuật hôm thứ Hai, 23/7/2007 vừa qua, lúc 8 giờ sáng nông dân các tỉnh, thành đã kéo đến có mặt tại Văn phòng tiếp dân Trung ương Đảng số 110 Cầu giấy Hà Nội. Họ đến từ nhiều nơi như Đăk Lắc, Lào Cai, Cần Thơ, Đồng Nai, Sài Gòn, Hà Tây, Thái Bình, và ngay tại Hà Nội...
Đặc biệt có một cảnh thương tâm và đau lòng nhất là có 3 cháu mặc đồ tang cùng với bà ngoại đi kêu oan trong đó cháu lớn nhất Nguyễn Thị Hiền 15 tuổi, đứa em gái kế tiếp Nguyễn Thị Thuỷ 13 tuổi và đứa em trai út Nguyễn Thanh Thuyên 6 tuổi, 3 cháu đầu chít khăn tang mặc đồ tang trắng ngồi trước cửa trụ sở tiếp dân Trung ương Đảng và Nhà nước CSVN. Cháu Hiền cầm biểu ngữ nội dung "Mẹ của ba chị em cháu chết oan. Mong các ông Bác thương chúng cháu mà công tâm", trong khi cháu Thuỷ bưng bức ảnh của người mẹ quá cố mới 33 tuổi đời!
Lúc 9 giờ. Bà Diện quê ở Hà Tây cùng chị Nguyên Thị Tươi quê Cần Thơ vào nộp đơn cho ông Hoàng Như Hải cán bộ tiếp dân của Văn phòng Chính phủ, nhưng Ông Hải không nhận đơn của bà Diện và chị Tươi. Ông Hải hống hách tuyên bố: Bộ Tài Nguyên làm đúng, tôi không nhận đơn của bà.Sự việc gây bức xúc cho bà Diện, bà kêu gào: Yêu cầu ông Hải đeo bản tên phù hiệu để tôi tố cáo ông bao che tham nhũng. Ông Hải trả lời thô tục và nói: "tao không nhận đơn, mày muốn kiện đâu thì kiện." Bà Diện nhắc lại việc ông đã xin lỗi đài BBC về việc ông đánh dân ở số I Mai Xuân Thưởng. Ông Hải lại thách thức nói: "Tao đánh đó làm gì tao".
Vào buổi chiều cũng đã có sự đôi co cãi vã giữa ông Hải và bà Diện cùng những nông dân khác tại phòng tiếp dân.
Theo Người dân Hà Nội, những câu trả lời của ông Hoàng Như Hải cũng đúng thôi vì ở Việt Nam chỉ có một Đảng cộng sản, đâu có Đảng nào vào đây. Tha hồ hống hách, mất dạy cũng chẳng ai dám đụng đến ông Hải!?
Tin cũng cho biết, lúc 11 giờ 50 phút cùng ngày, hai xe buýt chở hơn 100 nông dân từ đường Hồ Chí Minh - Tỉnh Hoà Bình đến trụ sở 110 Cầu Giấy. Vì lúc 8h sáng họ đã có mặt tại đường Chu Văn An gần nơi Quốc Hội họp. Công an CSVN cản trở không cho vào, sau đó huy động lực lượng đưa họ về tới đài Lý Tự Trọng Mai Xuân Thưởng. Buộc họ lên xe chở về 110 Cầu Giấy.
Lúc 14 giờ 30 phút các ban ngành của Trung ương cùng chính quyền địa phương đã tiếp dân oan thành phố Đà Nẵng tại trụ sở 110 Cầu Giấy. Họ chỉ hứa hẹn, chưa có kết quả cụ thể giải quyết chỉ ghi nhận ý kiến. (Người dân Hà nội thường thuật)
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=4&nid=111737
Việt Báo Thứ Sáu, 7/27/2007, 12:02:00 AM
(Hà Nội-VNN) Người dân Hà Nội tường thuật hôm thứ Hai, 23/7/2007 vừa qua, lúc 8 giờ sáng nông dân các tỉnh, thành đã kéo đến có mặt tại Văn phòng tiếp dân Trung ương Đảng số 110 Cầu giấy Hà Nội. Họ đến từ nhiều nơi như Đăk Lắc, Lào Cai, Cần Thơ, Đồng Nai, Sài Gòn, Hà Tây, Thái Bình, và ngay tại Hà Nội...
Đặc biệt có một cảnh thương tâm và đau lòng nhất là có 3 cháu mặc đồ tang cùng với bà ngoại đi kêu oan trong đó cháu lớn nhất Nguyễn Thị Hiền 15 tuổi, đứa em gái kế tiếp Nguyễn Thị Thuỷ 13 tuổi và đứa em trai út Nguyễn Thanh Thuyên 6 tuổi, 3 cháu đầu chít khăn tang mặc đồ tang trắng ngồi trước cửa trụ sở tiếp dân Trung ương Đảng và Nhà nước CSVN. Cháu Hiền cầm biểu ngữ nội dung "Mẹ của ba chị em cháu chết oan. Mong các ông Bác thương chúng cháu mà công tâm", trong khi cháu Thuỷ bưng bức ảnh của người mẹ quá cố mới 33 tuổi đời!
Lúc 9 giờ. Bà Diện quê ở Hà Tây cùng chị Nguyên Thị Tươi quê Cần Thơ vào nộp đơn cho ông Hoàng Như Hải cán bộ tiếp dân của Văn phòng Chính phủ, nhưng Ông Hải không nhận đơn của bà Diện và chị Tươi. Ông Hải hống hách tuyên bố: Bộ Tài Nguyên làm đúng, tôi không nhận đơn của bà.Sự việc gây bức xúc cho bà Diện, bà kêu gào: Yêu cầu ông Hải đeo bản tên phù hiệu để tôi tố cáo ông bao che tham nhũng. Ông Hải trả lời thô tục và nói: "tao không nhận đơn, mày muốn kiện đâu thì kiện." Bà Diện nhắc lại việc ông đã xin lỗi đài BBC về việc ông đánh dân ở số I Mai Xuân Thưởng. Ông Hải lại thách thức nói: "Tao đánh đó làm gì tao".
Vào buổi chiều cũng đã có sự đôi co cãi vã giữa ông Hải và bà Diện cùng những nông dân khác tại phòng tiếp dân.
Theo Người dân Hà Nội, những câu trả lời của ông Hoàng Như Hải cũng đúng thôi vì ở Việt Nam chỉ có một Đảng cộng sản, đâu có Đảng nào vào đây. Tha hồ hống hách, mất dạy cũng chẳng ai dám đụng đến ông Hải!?
Tin cũng cho biết, lúc 11 giờ 50 phút cùng ngày, hai xe buýt chở hơn 100 nông dân từ đường Hồ Chí Minh - Tỉnh Hoà Bình đến trụ sở 110 Cầu Giấy. Vì lúc 8h sáng họ đã có mặt tại đường Chu Văn An gần nơi Quốc Hội họp. Công an CSVN cản trở không cho vào, sau đó huy động lực lượng đưa họ về tới đài Lý Tự Trọng Mai Xuân Thưởng. Buộc họ lên xe chở về 110 Cầu Giấy.
Lúc 14 giờ 30 phút các ban ngành của Trung ương cùng chính quyền địa phương đã tiếp dân oan thành phố Đà Nẵng tại trụ sở 110 Cầu Giấy. Họ chỉ hứa hẹn, chưa có kết quả cụ thể giải quyết chỉ ghi nhận ý kiến. (Người dân Hà nội thường thuật)
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=4&nid=111737
Bình Dương: Nhiều Cán Bộ Gộc Chiếm 700 Hecta Đất Công
Bình Dương: Nhiều Cán Bộ Gộc Chiếm 700 Hecta Đất Công
Việt Báo Thứ Năm, 7/26/2007, 12:02:00 AM
SÀI GÒN- Trong khi dân oan mất nhà, mất đất... thì cán bộ lại dư thừa hàng trăm mẫu đất.
Theo báo Tiền Phong ngày 25/7/2007, trong khi cơ quan chức năng tiến hành điều tra vụ các cán bộ gộc tỉnh Bình Dương chiếm hơn 700 hécta đất công thành "của riêng", phóng viên báo TP phát giác địa phương đang tìm cách "phù phép" ném hàng trăm tỷ đồng ngân sách vào túi các cán bộ được "biếu đất" nhằm hợp thức hóa sai phạm. Báo TP trình bày diễn tiến vụ việc như sau.
Ngày 21/3/2007, UBD tỉnh Bình Dương đã có Công văn 1291 chấp thuận quy hoạch cho Cty Sản xuất- Xuất nhập khẩu Bình Dương (SXXNKBD) 1,350 hécta đất thuộc địa bàn hai xã An Tây và An Điền (huyện Bến Cát) để đầu tư xây dựng và kinh doanh hạ tầng khu liên hợp công nghiệp- dịch vụ.
Công văn nói trên của UB tỉnh Bình Dương đã gây ra nhiều bất bình trong dư luận địa phương, bởi nếu căn cứ theo họa đồ quy hoạch được chấp thuận thì toàn bộ khu đất công hàng trăm ha mà trước đó địa phương đã "biếu" cho các quan chức nằm trong phạm vi dự án, thuộc diện được đền bù giải tỏa để thu hồi đất.Đáng nói hơn, việc địa phương "vẽ" ra khu liên hợp công nghiệp - dịch vụ An Tây có nhiều vấn đề không minh bạch, cần được làm rõ. Cụ thể: Tuy ban hành sau văn bản 1291 đúng 2 ngày nhưng Thông báo 43 của UB tỉnh truyền đạt ý kiến kết luận của Chủ tịch UB tỉnh Bình Dương Nguyễn Hoàng Sơn xung quanh vụ biếu không hàng trăm hécta đất công cho gia đình các quan chức thì lại không đả động gì đến chuyện sẽ làm khu liên hợp công nghiệp- dịch vụ An Tây tại khu vực nói trên.
Và, để mau chóng "hợp thức hóa", UB tỉnh thậm chí còn "đốt cháy giai đoạn" bằng cách không yêu cầu các Sở chức năng kiểm tra, xem xét sự phù hợp của dự án để trình UB tỉnh ban hành như thông lệ mà có văn bản chấp thuận ngay sau khi nhận được văn thư của chủ đầu tư, sau đó mới "ấn" cho các cơ quan tham mưu.Và, UB tỉnh Bình Dương càng lộ rõ sự khẩn trương trong việc xóa "dấu tích" hơn 700 ha đất công đã biếu cho cán bộ bằng cách ngay sau đó đã ký hàng loạt quyết định thành lập hội đồng bồi thường giải phóng mặt bằng, ban hành đơn giá bồi thường hỗ trợ về đất và tài sản trên đất để thực hiện dự án xây dựng khu liên hợp công nghiệp - dịch vụ An Tây...
*Các quan chức sẽ tiếp tục được bỏ túi hàng trăm tỷ đồng
Theo phương án bồi thường giải tỏa và hỗ trợ di dời mà UB tỉnh Bình Dương đã phê duyệt, đất sản xuất nông nghiệp, lâm nghiệp sẽ được đền bù với giá 50 nghìn đồng/m2 (vị trí tiếp giáp đường giao thông nông thôn được nhân thêm với hệ số 1.2), giá hỗ trợ thêm cho loại đất này là 30 nghìn đồng/m2.
Giá đền bù cây cao su trồng từ 5- 10 năm tuổi là 95 nghìn đồng/cây, mật độ trồng không quá 555 cây/ hécta). Ngoài ra, người bị giải tỏa còn được tính thêm khoản tiền thanh lý cây cao su 50 triệu đồng/ hécta. Nếu chỉ tính riêng các khoản bồi thường, hỗ trợ nói trên thì với đất cao su trước đó gần như được ủy ban địa phương cho không (mua với giá 22 -50 triệu đồng/hécta cách đây hơn 4 năm) các quan chức sẽ bỏ túi gần 1 tỷ đồng/ hécta.
Với hơn 700 hecta đất cao su bị biến thành "của riêng", ngân sách công sẽ bị thiệt hại hơn 700 tỷ đồng. Đó là chưa kể hàng chục tỷ đồng ngân sách buộc phải "gánh" khi tiến hành giải tỏa, di dời như trợ cấp để ổn định cuộc sống, trợ cấp di dời, hỗ trợ đất thổ cư, hoán đổi nền tái định cư...
Cũng theo báo TP, theo nguồn tin của phóng viên, địa phương đã cho xuất toán trên dưới 100 tỷ đồng để chi trả đền bù, hỗ trợ. Đã có hơn 20 trường hợp bị giải tỏa nhận được tiền bồi thường giải tỏa, trong đó có một cán bộ chủ chốt của UB huyện Bến Cát nhận được 3.8 tỷ đồng.
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=4&nid=111685
Việt Báo Thứ Năm, 7/26/2007, 12:02:00 AM
SÀI GÒN- Trong khi dân oan mất nhà, mất đất... thì cán bộ lại dư thừa hàng trăm mẫu đất.
Theo báo Tiền Phong ngày 25/7/2007, trong khi cơ quan chức năng tiến hành điều tra vụ các cán bộ gộc tỉnh Bình Dương chiếm hơn 700 hécta đất công thành "của riêng", phóng viên báo TP phát giác địa phương đang tìm cách "phù phép" ném hàng trăm tỷ đồng ngân sách vào túi các cán bộ được "biếu đất" nhằm hợp thức hóa sai phạm. Báo TP trình bày diễn tiến vụ việc như sau.
Ngày 21/3/2007, UBD tỉnh Bình Dương đã có Công văn 1291 chấp thuận quy hoạch cho Cty Sản xuất- Xuất nhập khẩu Bình Dương (SXXNKBD) 1,350 hécta đất thuộc địa bàn hai xã An Tây và An Điền (huyện Bến Cát) để đầu tư xây dựng và kinh doanh hạ tầng khu liên hợp công nghiệp- dịch vụ.
Công văn nói trên của UB tỉnh Bình Dương đã gây ra nhiều bất bình trong dư luận địa phương, bởi nếu căn cứ theo họa đồ quy hoạch được chấp thuận thì toàn bộ khu đất công hàng trăm ha mà trước đó địa phương đã "biếu" cho các quan chức nằm trong phạm vi dự án, thuộc diện được đền bù giải tỏa để thu hồi đất.Đáng nói hơn, việc địa phương "vẽ" ra khu liên hợp công nghiệp - dịch vụ An Tây có nhiều vấn đề không minh bạch, cần được làm rõ. Cụ thể: Tuy ban hành sau văn bản 1291 đúng 2 ngày nhưng Thông báo 43 của UB tỉnh truyền đạt ý kiến kết luận của Chủ tịch UB tỉnh Bình Dương Nguyễn Hoàng Sơn xung quanh vụ biếu không hàng trăm hécta đất công cho gia đình các quan chức thì lại không đả động gì đến chuyện sẽ làm khu liên hợp công nghiệp- dịch vụ An Tây tại khu vực nói trên.
Và, để mau chóng "hợp thức hóa", UB tỉnh thậm chí còn "đốt cháy giai đoạn" bằng cách không yêu cầu các Sở chức năng kiểm tra, xem xét sự phù hợp của dự án để trình UB tỉnh ban hành như thông lệ mà có văn bản chấp thuận ngay sau khi nhận được văn thư của chủ đầu tư, sau đó mới "ấn" cho các cơ quan tham mưu.Và, UB tỉnh Bình Dương càng lộ rõ sự khẩn trương trong việc xóa "dấu tích" hơn 700 ha đất công đã biếu cho cán bộ bằng cách ngay sau đó đã ký hàng loạt quyết định thành lập hội đồng bồi thường giải phóng mặt bằng, ban hành đơn giá bồi thường hỗ trợ về đất và tài sản trên đất để thực hiện dự án xây dựng khu liên hợp công nghiệp - dịch vụ An Tây...
*Các quan chức sẽ tiếp tục được bỏ túi hàng trăm tỷ đồng
Theo phương án bồi thường giải tỏa và hỗ trợ di dời mà UB tỉnh Bình Dương đã phê duyệt, đất sản xuất nông nghiệp, lâm nghiệp sẽ được đền bù với giá 50 nghìn đồng/m2 (vị trí tiếp giáp đường giao thông nông thôn được nhân thêm với hệ số 1.2), giá hỗ trợ thêm cho loại đất này là 30 nghìn đồng/m2.
Giá đền bù cây cao su trồng từ 5- 10 năm tuổi là 95 nghìn đồng/cây, mật độ trồng không quá 555 cây/ hécta). Ngoài ra, người bị giải tỏa còn được tính thêm khoản tiền thanh lý cây cao su 50 triệu đồng/ hécta. Nếu chỉ tính riêng các khoản bồi thường, hỗ trợ nói trên thì với đất cao su trước đó gần như được ủy ban địa phương cho không (mua với giá 22 -50 triệu đồng/hécta cách đây hơn 4 năm) các quan chức sẽ bỏ túi gần 1 tỷ đồng/ hécta.
Với hơn 700 hecta đất cao su bị biến thành "của riêng", ngân sách công sẽ bị thiệt hại hơn 700 tỷ đồng. Đó là chưa kể hàng chục tỷ đồng ngân sách buộc phải "gánh" khi tiến hành giải tỏa, di dời như trợ cấp để ổn định cuộc sống, trợ cấp di dời, hỗ trợ đất thổ cư, hoán đổi nền tái định cư...
Cũng theo báo TP, theo nguồn tin của phóng viên, địa phương đã cho xuất toán trên dưới 100 tỷ đồng để chi trả đền bù, hỗ trợ. Đã có hơn 20 trường hợp bị giải tỏa nhận được tiền bồi thường giải tỏa, trong đó có một cán bộ chủ chốt của UB huyện Bến Cát nhận được 3.8 tỷ đồng.
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=4&nid=111685
Tường thuật về những ngày sống ở lề đường cùng bà con các tỉnh, thành phía Nam đi biểu tình đòi tài sản bị tước đoạt phi pháp (phần cuối)
Tường thuật về những ngày sống ở lề đường cùng bà con các tỉnh, thành phía Nam đi biểu tình đòi tài sản bị tước đoạt phi pháp tại thành phố mang tên “bác” ( phần cuối ):
* Thứ năm 12/07/2007
Sáng nay gia đình tôi nhận được thư mời của Ủy ban Mặt Trận Tổ Quốc thành phố HCM. Họ mời chị Lư Thị Thu Trang đến để trao đổi về việc khiếu kiện. Chị Trang không đi, vì từ trước đến nay cả 2 chị em được gia tộc họ Lư ủy quyền khiếu kiện đến khi nào đòi hết tài sản mới thôi. Nay họ chỉ mời Chị Trang thì rõ ràng đây là kế dây dưa để hoãn binh nhằm kéo dài thời gian chây ỳ không giải quyết, và sau đó lại tiếp tục lật lọng như năm 2000 mà cựu quan tham thời kỳ đó là chủ tịch quận Gò Vấp - Trần Kim Long đã từng sử dụng đòn phép này để đối phó với chị em tôi. Trường hợp này của gia đình tôi không phải là trường hợp cá biệt, bởi vì trước đây 2 ngày họ đã lừa một số bà con Tiền Giang và An Giang cũng với các ngón đòn xảo quyệt, tinh vi y như thế.
* Thứ sáu 13/07/2007
Ảnh do chị Vũ Thanh Phương chụp : Cụ già 85 tuổi quê tỉnh Rạch Giá ( Kiên Giang ) tham gia biểu tình tại SàiGòn đang ở trước vỉa hè trụ sở Quốc hội 2 và bà con đang nằm vạ vật bên lề đuờng trong lều.
Hôm nay, tôi tiếp tục cùng bà con các tỉnh Đồng Tháp, Bến Tre, Bình Thuận, Bình Định và An Giang đi bộ ra trung tâm Thành phố, khi đoàn biểu tình đi qua đường Hai Bà Trưng bà con hai bên đường túa ra đọc biểu ngữ và thăm hỏi đoàn người khiếu kiện. Ngay lập tức số người dân này vấp phải sự cản trở quyết liệt của lực lượng an ninh mật vụ CS, họ cô lập đoàn người biểu tình với những người dân Sài Gòn hiếu kỳ chỉ nhằm mục đích bưng bít sự thật núp dưới chiêu bài “Bảo vệ an ninh trật tự”. Khi đoàn người ra đến Công trường Quốc tế (vòng xoay Hồ Con Rùa) bà con nghỉ chân thì có một người thanh niên đi đường đến chụp hình đoàn bà con và thăm hỏi sự việc, nhưng không may cho anh này là tốp an ninh mật vụ CS bám theo đoàn đã nhìn thấy và cuộc rượt đuổi ngoạn mục đã xảy ra, kết quả là anh này đã bị bắt giữ ngay lập tức y như họ vừa lập chiến công bắt tên tội phạm hình sự vậy.
Tôi nghĩ tại sao lực lượng an ninh bảo vệ chính trị cho chế độ trong nước họ lại sợ các hình ảnh người dân lao động nghèo khổ cầm biểu ngữ đi biểu tình rầm rộ giữa thanh thiên bạch nhật bị thường dân thu vào ống kính đến như thế ? Té ra là, khi tôi tham gia vào phong trào đấu tranh dân chủ và đòi công bằng xã hội mới hiểu ra rằng, nhà nước và công an bảo vệ chế độ vì họ chuyên bưng bít sự thật, chuyên nghiệp dối lừa dư luận cả trong nước lẫn quốc tế. Cho nên họ phải ra sức đàn áp, ngăn chặn thậm chí đánh đập tất cả những ai to gan dám chụp hình, quay phim những sự thật hùng hồn này đang phô diễn trước mắt xã hội. Nếu những tấm hình này lọt ra ngoài, lên Mạng và Quốc tế biết được thì liệu còn ai tin rằng có đến tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam trong nước đã lựa chọn và đang ủng hộ hết mình con đường xây dựng Chủ nghĩa Xã hội mà lâu nay bộ máy tuyên truyền của nhà nước ngày đêm ra rả tung hô, nhồi nhét dư luận nữa hay không ?
Ảnh bà con các tỉnh đang nằm nghỉ trưa trong lều tại nơi biểu tình ở trước văn phòng quốc hội 2 Sàigòn - Ảnh do chị Vũ Thanh Phương chụp.
Cũng hôm nay trong đoàn biểu tình có chị Bé Hai là người quê Đồng Tháp, chị ẵm theo đứa cháu ngoại mới hơn tám tháng tuổi còn đỏ hỏn vì mới sinh, cháu quá non nớt như một mầm sống vừa chồi lên khỏi mặt đất vậy. Khi đoàn dừng lại nghỉ chân ở công viên Lê Văn Tám (ngã tư giao lộ giữa Hai Bà Trưng và Võ Thị Sáu) tốp công an Thành phố có đến quay phim 2 bà cháu chị và họ yêu cầu chị nên quay về nghỉ ngơi đừng biểu tình nữa, vì đưa cháu nhỏ đi ngoài đường giữa cái nắng gay gắt của thành phố Sài Gòn + với khói bụi mù mịt do các loại xe thải ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe cháu bé. Nghe họ nói đến đây chị Bé Hai bật khóc, chị kể rằng vì chính quyền địa phương tước đoạt toàn bộ đất đai ở quê nhà, nhà là nông dân đã quá nghèo khổ tận cùng mà không có ruộng vườn để canh tác thì gia đình chị biết sinh sống bằng cách nào đây ? Vì vậy mẹ con, bà cháu chị sống ở Đồng Tháp hay nay phải lang thang ở giữa thành phố Sài Gòn cũng không có gì khác biệt đâu, đều là cảnh khổ cực khốn cùng rồi có hơn gì nhau mà phải nhờ đến mấy anh an ninh mật thương giùm bà cháu chị ? Thật chỉ là nước mắt cá sấu, nước mắt của cọp dữ thương đàn nai ngơ ngác thôi….
* Thứ bảy 14/07/2007
Cũng như mọi ngày, hôm nay tôi cùng bà con các tỉnh Bình Thuận, An Giang, Đồng Tháp, Bình Định, Long An và Hậu Giang đi diễu hành qua các đường phố trung tâm thành phố và sau đó dừng lại trước tòa biệt thự kín cổng cao tường sang trọng của Thủ Tướng nhà nước CSVN, ông Nguyễn Tấn Dũng ở số 91 đường Nguyễn Đình Chiểu, phường 6, quận 3 với hy vọng ngài Thủ Tướng CS này hoặc người nhà của ông sẽ nghe được những lời kêu cứu khẩn thiết của những người nông dân Nam bộ chân chất thật thà mà rủ lòng trắc ẩn với họ. Nhưng ý định đã không thành vì 1 lực lượng công an, mật vụ của thành phố và phường 6, quận 3 đã đứng chờ sẵn để đón lõng đoàn biểu tình từ lâu rồi, và ngay lập tức bọn họ lùa dân qua bên kia đường, nếu có người nào chống cự thì đã có sẵn xe đặc chủng của công an khóa còng số 8 đưa về phường hay đâu đó giam lỏng ngay. Tốp an ninh mấy chục tên trông ai cũng bặm trợn như đội quân xã hội đen giang hồ, họ liền xông vào đoàn biểu tình rách rưới, đói khát, tiều tụy rồi giật tung biểu ngữ của dân oan tỉnh Bình Thuận làm cho một bác trai lớn tuổi của tỉnh Bình Thuận ngã lăn quay ra đường, khi bác này kiên quyết giữ lấy biểu ngữ của tỉnh mình.
Chúng tôi quay về nơi trú ẩn, nói vui theo cách của bà con khiếu kiện thì toà nhà Quốc Hội 2 đã được tạm giao lại cho bà con dân oan khốn khổ tỉnh Tiền Giang và một số tỉnh khác tạm thời “quản lý và sử dụng” bên ngoài .
Tôi và chị Hiền rớt lại sau đoàn người, chị Hiền là dân oan tỉnh Bình Định, người đã từng bị công an tỉnh Bình Định yêu cầu bệnh viện phải chích thuốc cho chân chị bị teo cơ, khi chị vào bệnh viện lấy giấy chứng thương và chữa trị vì đã bị chính quyền địa phương đánh đập dã man khi dám tố cáo việc làm sai trái của họ.
Hai người chúng tôi dừng lại bên gánh hàng rong của chị bán chè định ăn cho đỡ khát và mát dạ rồi đi tiếp. Khi chúng tôi chưa kịp ngồi xuống thì chị bán chè đã bị hai kẻ là an ninh mật vụ rà xe sau lưng tôi ra tay ngăn cản và đuổi ngay người phụ nữ bán hàng rong làm chị này sợ xanh mặt như chạy giặc phải gánh ngay gánh chè chạy lẫn vào dòng người và xe cộ tấp nập vào lúc tan tầm….
13 giờ 30’ tôi và Chị Vũ Thanh Phương đi ăn cơm về, thấy bà con tập họp đông đúc ở một góc đường gần nhà hàng Tân Sơn Nhất. Chị em tôi đến xem và được biết có một người đàn ông xưng là phóng viên báo Thanh Niên đến xin được chụp hình và quay phim những người dân che lều ở lề đường Hoàng Văn Thụ để khiếu kiện. Gặp được chị Hiền, anh này lại xin chụp hình chị và sau đó ngồi lại uống nước và trò chuyện cùng bà con. Khi anh đứng lên đi thì bọn an ninh mật vụ CS thành phố đã dùng bộ đàm liên lạc với nhau và cho người đuổi theo với ý đồ tịch thu dụng cụ tác nghiệp của anh nhà báo này. Chứng kiến sự việc trên, một chị dân oan ở quận 6 đã lanh trí huy động bà con đến để giải vây cho nhà báo. Nhưng mọi người đến được nơi thì anh ta đã ăn no đòn của lũ công an mật vụ hung ác như bầy thú đang đói mồi, anh ta với bộ mặt sưng vù và đầy máu. Thấy thế bà con dân oan vây lấy tên mật vụ còn lại chưa kịp chạy thoát thân và đòi đánh hắn làm cho hắn sợ hãi phải chạy trốn vào một nhà hàng gần đó bỏ lại một chiếc xe Honda. Thế đấy ở một đất nước độc tài đảng trị, thì lực lượng công an chỉ biết trung thành mù quáng với chủ để tháng tháng được lĩnh lương và ra sức đánh đập đẫm máu dân lành vô tội vạ. Vậy mà chúng còn luôn luôn già mồm, cao giọng rao giảng về đạo lý, đạo đức làm người, về Nhân quyền, về Tự do Dân chủ, về Bác ái và Hòa bình cho nhiều nước, nhiều dân tộc bị chúng lừa dối trong nước và trên khắp thế giới !!!
* Chủ nhật 15/07/2007
Hôm nay có hai người đến nhận là công an thành phố và yêu cầu bà con giao chiếc xe máy Honđa cho họ. Nhưng người dân cương quyết không đưa nếu đích thân chủ xe không đến và trưng ra giấy tờ đầy đủ, họ phải làm thế nhằm vạch trần bộ mặt côn đồ của tên an ninh CS đã đánh đập tàn bạo đến đổ máu nhà báo hôm qua. Đồng thời làm như vậy cũng là để góp phần ngăn ngừa chúng lại gây tội ác với những trường hợp khác.
Ảnh chụp một cụ già 85 tuổi quê tỉnh Bến Tre đang ngồi, nét mặt đau khổ trong lều của đoàn biểu tình dựng ở trước quốc hội 2, cụ già này tuy tuổi cao nhưng ở quê nhà vẫn phải đi làm mướn để nuôi thân vì cụ không gia đình, không con cháu, thế nhưng vẫn bị cướp đất cướp nhà… Hình do Vũ Thanh Phương chụp qua điện thoại cá nhân.
Chiều nay tôi vào lều của bà con tỉnh An Giang ngủ và tình cờ quen biết ba mẹ con của chị Trần Thị Quang Vinh là dân oan tỉnh An Giang, chị lên đây để đòi lại tài sản bị tước đoạt và dẫn theo hai con trai là cháu Quang Phú 8 tuổi và Phú Đức 6 tuổi. Tôi hỏi chị tại sao không để hai cháu ở quê cho chúng đi học mà dẫn theo lên đây cho khổ sở và tội nghiệp. Mỗi ngày hai cháu theo mẹ đi bán vé số khắp các nẻo đường thành phố Sài Gòn để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống và tiếp tục khiếu kiện. Chị cho biết cũng muốn đưa cháu về quê và xin cho đi học nhưng chính quyền địa phương đã trả thù gia đình chị, chỉ vì dám lên thành phố khiếu kiện làm họ mất uy tín “ngời ngời đạo đức yêu nước thương dân ”. Do đó, họ bằng cách ngăn cản không cho bất cứ trường học nào được nhận hai cháu vào học cho dù đó là trường Dân lập hoặc gia đình chị có mời cô giáo về nhà chỉ để dạy cho con mình biết đọc biết viết. Thế đấy, để bảo vệ quyền lợi bất chính, bảo vệ chế độ tham nhũng thối nát đến tận cùng, mất lòng dân đến tột độ mà họ đã nhẫn tâm đẩy những mầm non của đất nước vào con đường thất học để dễ bề tiếp tục đè đầu cưỡi cổ cai trị người dân trong lam lũ đói nghèo, khổ cực không bút mực nào tả xiết !!!
Khi tôi về đến nhà thì bé Gia Huy chạy đến ôm chầm lấy mẹ và nói nhỏ vào tai tôi: Mẹ ơi con muốn sáng mai khi thức dậy con được nhìn thấy mẹ. Tôi cố mỉm cười để dỗ dành con và nói với cháu rằng: “Nhưng công việc mà mẹ đã làm được trong thời gian ngắn ngủi vừa qua và sắp tới vẫn tiếp tục, là làm với mong muốn để khi các anh chị em con cũng như tất cả trẻ em trên đất nước Việt Nam này khi lớn lên sẽ được sống trong một xã hội công bằng, hạnh phúc, tự do và bình đẳng, chứ không như mẹ và mọi người khác đang phải cay đắng chịu đựng, nhất là các con, các cháu bằng tuổi con hiện nay đang phải gánh chịu những áp bức và bất công mà mẹ và rất nhiều người khác đã thấy chúng theo cha mẹ đi biểu tình đòi công lý như những ngày qua.”
* Thứ hai 16/07/2007
Hai chị em tôi chuẩn bị áo mưa và thức ăn cho bà con diễu hành như mọi hôm. Đoàn người biểu tình đông hơn với số lượng hơn 100 người gồm các tỉnh Sóc Trăng, Bình Thuận, An Giang, Hậu Giang, Đồng Tháp, Long An. Hôm nay chúng tôi lại đi qua đường Hai Bà Trưng, có thể nói con đường này lúc nào cũng đông xe cộ qua lại vì giáp ranh giữa 2 quận Phú Nhuận và quận 1. Đoàn người chúng tôi lại thẳng tiến đến nhà Thủ tướng CSVN ông Nguyễn Tấn Dũng và tại đây công an , mật vụ tiếp tục bảo vệ phong tỏa khu vực này rất chặt chẽ, nhưng hôm nay với thái độ ôn hòa hơn. Sau khi chỉ đạo bọn dân phòng đến cướp phá băng rôn nhưng không thành, họ trơ trẽn xin lỗi bà con và yêu cầu mọi người trở về văn phòng quốc hội 2 chứ đừng đi diễu hành khắp phố gây cản trở giao thông nữa. Sau một lúc cãi vã với công an bà con cũng chịu đi, họ thẳng tiến đến Dinh Độc Lập cũ và trở qua đường Lê Duẩn, mọi người quyết định sẽ đi ngang văn phòng Thủ Tướng Chính Phủ CSVN tại thành phố này, nhưng công an đã đoán biết được, nên họ vây kín và chặn ngã tư các đường Lê Duẫn, Tôn Đức Thắng cho đến ngã ba Nguyễn Bỉnh Khiêm ( gần Sở thú hiện nay ). Đây chính là nơi mà năm 2000 bà con dân oan chúng tôi đã từng ở đó hơn 4 tháng. Hôm nay có rất nhiều sinh viên và học sinh thành phố đi ngang qua bị thu giữ điện thoại di động khi họ chụp hình đoàn người biểu tình. Có lẽ họ bất ngờ và ngạc nhiên những cảnh tượng như vậy, nên cố gắng tìm hiểu những sự thật sống động đang diễn ra trước mắt họ. Bởi vì những điều họ, những thế hệ trẻ này được học nơi trường lớp khác xa với thực tế hiện nay, thậm chí còn trái ngược nữa là khác.
Đồng bào tỉnh Tiền Giang biểu tình trong những ngày đầu tại SàiGòn
Chiều nay nghe bà con than thở nhà vệ sinh không thể sử dụng được vì bọn người xấu xa nào đó, mà tôi và nhiều bà con đoán được là lại do bàn tay công an, an ninh mật vụ chỉ đạo bọn người đê tiện này đem đá đang xây dựng ở công trường kế bên bỏ vào bồn cầu cho nghẹt không thể sử dụng được nữa. Khi tôi đến xem thì quả đúng như sự suy đoán trước vậy. Thế là, chỉ vì bảo vệ an toàn cho “chế độ XHCN ưu việt và tốt đẹp”, nên họ không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào chỉ với mục đích gây khó khăn để đẩy những “tỷ phú không tiền” ra khỏi tòa nhà quốc hội 2 mà thôi.
* Thứ ba 17.07.2007
Tôi ra đến nơi thì thấy bà con tụ tập ở cổng sau cửa tòa nhà quốc hội 2 và la ó om xòm. Tôi nghe bà con nói lúc này bảo vệ của toà nhà quốc hội đánh dì Tuyết người tỉnh An Giang khi dì này căng biểu ngữ trên cổng sau của toà nhà. Họ xô đẩy giành giật nhau và hậu qủa là dì Tuyết bị đánh đập rất dã man, còn cụ bà người Củ Chi bị ngất xỉu. Họ lập tức đóng ngay cửa sau lại, sau đó cho an ninh mật vụ dăng hàng ngang trước cổng để đề phòng dân oan bạo động.
Cảnh bà cụ già 85 tuổi quê tỉnh Bến Tre ngủ trong lều bên vỉa hè của quốc hội 2 tại Sài Gòn. Ảnh do chị Vũ Thanh Phương chụp
Tôi chui vào lều của các dì tỉnh Bến Tre, khi tôi đang nằm ngủ ngon lành, chợt có người đá vào chân ra hiệu, tôi ngồi dậy đã thấy ba tên an ninh mật vụ trơ trẽn đang ngồi kế bên mình. Vừa lúc đó thì bà con xôn xao nói rằng có các thầy giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất đến thăm và tặng quà cho dân oan. Tôi đã nghe nói về Hòa Thượng Thích Quảng Độ đã nhiều và từ lâu rồi, nhưng hôm nay mới có duyên được gặp mặt Thầy trực tiếp. Thật may mắn cho tôi vì sáng nay có việc xô xát giữa dân oan và người chính phủ nên bà con không đi biểu tình, mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, vì thế mà tôi mới có cơ hội được gặp các Thầy và cả đoàn Phật giáo đến thăm đồng bào dân oan.
Tôi và hàng trăm, hàng nghìn dân oan biểu tình nghe Thầy cầm loa phát biểu và giáo huấn, an ủi dân oan làm tôi không thể kiềm được lòng mình và bật khóc nức nở khi nhận quà của Đồng bào Hải ngoại do các thầy chuyển đến có rất nhiều người dân đã nghẹn ngào không thốt nên lời, họ vừa mừng vừa tủi vì những người mà xưa kia chính quyền Cộng sản Việt Nam vẫn thường gọi họ là bọn phản quốc ham bơ thừa sữa cặn của Mỹ và tư bản đế quốc phải rời bỏ quê hương đất nước đi sống ở hải ngoại. Nhưng nhiều năm qua chính họ đã liên tục chuyển tiền bạc, vật chất về giúp đỡ thân nhân trong nước, và bây giờ là đồng bào ruột thịt đó giúp đỡ, sẻ chia những khó khăn và tủi nhục trên con đường đi đòi công lý của những người dân oan bị chà đạp, vùi dập trong nước. Thật mỉa mai và cũng là bi kịch rất trớ trêu thay, là trong đoàn quân dân oan khiếu kiện có không ít những người đã từng tham gia cách mạng CSVN, có cả Bà mẹ Việt Nam anh hùng,có thương binh, có nhiều gia đình liệt sĩ có công với đảng CSVN và nhà nước VN XHCN này, còn có rất nhiều cựu chiến binh đã tham gia các cuộc chiến tranh gọi là “giải phóng dân tộc và đất nước” năm xưa cũng hiện diện đông đảo trong đoàn quân dân oan này…
Đầu giờ chiều nay tôi thấy họ huy động các cấp chính quyền + khối dân vận của thành phố + chính quyền địa phương các tỉnh đến rất đông không ngờ. Tôi đoán biết đêm nay hoặc đêm mai họ sẽ hành động dùng vũ lực để giải quyết với hàng ngàn dân oan biểu tình đã gần tháng nay, nên tôi quyết định ngủ lại đây cùng bà con dân oan biểu tình. Tôi về nhà lấy đồ, tốp an ninh mật vụ vẫn bám theo sát gót, mặc dù họ đã bị tôi phát hiện. Họ thật là buồn cười khi cứ mải lẽo đẽo đi theo tôi canh chừng từng bước một. Tôi và chị Vũ Thanh Phương ở mọi lúc, mọi nơi đều bị tốp an ninh mật vụ CS thành phố bám sát như hình với bóng không rời nhau. Có lẽ họ chỉ được đào tạo dùng vào việc theo dõi dân oan, dân lành vô tội như chúng tôi với ý đồ không mấy tốt đẹp gì. Trong khi đó ở thành phố này đầy rẫy những tệ nạn xã hội, đầy rẫy bọn quan tham ăn cắp bòn rút công quỹ và tài sản của đất nước thì bọn họ lại không dám đụng tới, thậm chí còn được họ bảo kê, che chở cho an toàn. Tại sao bọn họ không dám ra tay một cách tích cực để bài trừ những xấu xa đó cho dân cho nước được nhờ mà họ lại ra sức bóp nghẹt quyền biểu tình ôn hòa của nhân dân đã được pháp luật thừa nhận và Công ước Nhân quyền Quốc tế minh định rõ ràng nhỉ ? Có khi nào những nhân viên an ninh mật vụ đó, đêm đêm hay khi lúc rảnh rang họ có đặt tay lên chán để suy nghĩ về những nghịch lý, những bất công đó không để mà ăn năn hối lỗi về mọi hành vi đàn áp sách nhiễu nhân dân và tuyệt đối ngu trung với chủ của mình ???.
* Thứ tư 18.07.2007
Cho đến sáng nay thì tôi biết dự đoán của mình về cuộc đàn áp dân oan sẽ xảy ra nội trong buổi chiều hoặc đêm nay mà thôi. Tôi đi một vòng qua tất cả các lều và đếm được 132 biểu ngữ của các tỉnh tham gia biểu tình. Sau sự kiện công an thành phố này dưới thời đại tá giám đốc sở Bùi Quốc Huy và đại tá công an kiêm chủ tịch UBND TP HCM chỉ đạo đàn áp đẫm máu 69 chị em phụ nữ tay không tấc sắt căng biểu ngữ đòi công lý trước trụ sở văn phòng 2 chính phủ VNCS ngày 27 tháng 11 năm 2000 tại số 7 đường Lê Duẩn, thì nay số lượng dân oan chẳng những không giảm mà còn tăng lên rất nhiều gấp bội và rất đáng kể. Hồi đó 2 chị em chị Vũ Thanh Phương + Vũ Thiên Nga và chúng tôi bị “công an thành phố mang tên bác rực rỡ tên vàng ” đánh đập cùng nhiều phụ nữ khác rất tàn ác đến đổ máu ghê rợn, đó là tội ác không bao giờ có thể xóa mờ.
Đầu giờ chiều, không khí ngột ngạt tràn ngập khắp các lều, bây giờ thì bà con đã tin rằng đêm nay chính quyền sẽ ra tay hành động không khoan nhượng với số dân oan nghèo khổ đã làm họ mất mặt với dân chúng trong nước và quốc tế gần 1 tháng nay. Có một số bà con tỏ ra hoang mang lo sợ, nhưng số còn lại thì bình tĩnh đến không ngờ, tôi thật sự khâm phục sự kiên cường của họ. Khoảng 20 giờ 30’ tối bà con Tiền Giang phát loa kêu gọi sự ủng hộ của đồng bào thành phố, sự giúp đỡ của Thủ Tướng Chính Phủ cùng các cấp chính quyền. Nhưng tiếng kêu cứu khẩn thiết của họ đều tan vào hư không, chính quyền có dãn ra nhưng là để chuẩn bị chu đáo hơn cho cuộc cưỡng chế tàn khốc đêm nay. Dưới con mắt chính quyền, dân oan chúng tôi là những người thiếu hiểu biết bị bọn xấu lợi dụng và lôi kéo nên thưa kiện lung tung làm mất an ninh trật tự. Họ vu cáo cho đồng bào thương dân yêu nước ở hải ngoại đã kích động xúi giục dân oan biểu tình, nhưng thật quả họ không biết mắc cỡ là gì với dư luận. Đồng bào hải ngoại nào đã cướp đất đai, ruộng vườn của dân ? Đồng bào hải ngoại nào đã vu cáo gán tội xử án oan sai đầy rẫy cho nhân dân trong nước đẩy dân chúng vào cảnh lầm than không sao kể xiết ? Câu trả lời là chính họ, chính nhà cầm quyền trong nước là thủ phạm gây ra những thảm kịch đó chứ chẳng có hải ngoại hay tư bản đế quốc nào vào đây cả !!! Họ đừng quen thói gắp lửa bỏ tay người khác màn đó xưa quá rồi Diễm ơi, thật là vừa ăn cướp vừa la làng mà không biết nhục là gì !!!
23 giờ kém 10 phút, chúng tôi gọi điện thoại đến những nơi còn có thể gọi được để thông báo tình hình. Trong đó chúng tôi có gọi liên tục cho anh Nguyễn Khắc Toàn một người tranh đấu cho Dân chủ và Nhân quyền, và thường xuyên bênh vực dân oan cả nước tại Hà Nội. Cứ 15-20 phút chúng tôi lại thông tin cho anh biết mọi diễn biến của chiến dịch đàn áp mà công an Sài Gòn đang khai hỏa. Tôi còn gọi cho Thượng tọa Thích Không Tánh thuộc Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất tại Sài Gòn để thông tin, sau này thì tôi cũng được biết ngay trong giờ phút căng thẳng đó Thượng tọa đã trao đổi khá lâu với nhà báo Nguyễn Khắc Toàn về mọi tình hình đang diễn ra. Chính trong đêm 18-19/7/2007 đó nhờ anh Nguyễn Khắc Toàn rất có trách nhiệm, nên đã thông tin kịp thời cho các đài Chân Trời Mới với chị Thanh Vân ở Pháp, chị Mạc Việt Hồng của Đàn Chim Việt ở Ba Lan, anh Võ Văn Minh chủ biên trang Đối Thoại ở Hoa Kỳ, chị Mỹ Dung ở Paris là cộng tác viên của BBC và Đàn Chim Việt….nên dư luận bên ngoài cập nhật được rất chính xác tình hình. Chị tôi Lư Thị Thu Trang và Vũ Thiên Nga nhờ anh Nguyễn Khắc Toàn và chị Mạc Việt Hồng hỗ trợ tích cực mà giới truyền thông quốc tế ( như đài RFI) và hải ngoại đã biết số điện thoại và thực hiện phỏng vấn tại chỗ với 2 người phụ nữ này rất nhanh chóng, nhạy bén ngay trong những giờ phút lực lượng công an đang đàn áp nhân dân khốc liệt. Đồng thời cũng trong lúc đó chị Bảo Khánh của đài phát thanh tiếng Việt ở Sydney bên Úc Châu cũng liên tục gọi về suốt đêm để thu âm phỏng vấn đồng bào và chúng tôi....Như vậy là, phía cái nhà nước mang tên “ khá huy hoàng lộng lẫy là Cộng hòa XHCN Việt Nam” đã dự tính trùm chăn đánh lén dân oan trong đêm tối để họ dễ bề xóa mọi dấu vết tội ác. Thế nhưng họ vẫn bị chúng tôi và cùng các anh chị thuộc đài báo hải ngoại + Quốc tế vạch mặt họ để đưa ra ánh sáng ban ngày chói chang mà họ không sao che dấu được, cho dù họ có gian ngoan quỷ quyệt, nham hiểm đến mấy….
23 giờ 00’ cuộc cưỡng chế thô bạo bằng vũ lực bắt đầu, tôi và chị Vũ Thanh Phương nắm tay nhau ngồi yên lặng quan sát toàn cảnh bà con mình lần cuối. Tôi thấy một số bà con tỉnh Tiền Giang bị khiêng đi đang giãy giụa khóc la inh ỏi, trong đó có chị Cao Quế Hoa. Có vài người bị ngất xỉu và bị thương nhưng không thể nhìn rõ là ai vì sau đó tôi và chị Vũ Thanh Phương cũng cùng chung số phận như họ.
Họ khiêng tôi quẳng lên xe đưa về giam tại công an quận Phú Nhuận. Chúng tôi vào đây gặp chị Hiền - Bình Định và dì Chín - Tiền Giang cũng có mặt, khi chị Thanh Phương gọi điện thoại báo tin cho em mình là Vũ Thiên Nga thì ngay lập tức họ xông đến cướp ngay máy điện thoại trên tay chị rất thô bạo, trắng trợn đến nay vẫn chưa trả lại.
02 giờ 00’ sáng 19/07/2007, tại công an Phú Nhuận, họ cách ly chúng tôi mỗi người một phòng để hỏi cung và đưa tôi đi thẩm vấn suốt 18 giờ đồng hồ không hề cho nghỉ ngơi hoặc chợp mắt. Tôi có phản đối mạnh mẽ nhưng họ vẫn làm ngơ, họ không cho chị tôi đưa thức ăn và nước uống vào cho tôi, họ còn bảo không giam giữ người chỉ mời tôi hợp tác làm việc xong sẽ đưa về. Họ đã vi phạm pháp luật của chính nhà nước VN XHCN mà họ đang ra sức gọi là bảo vệ. Bởi luật tố tụng hình sự quy định nghiêm cấm không được hỏi cung, thẩm vấn vào ban đêm trừ trường hợp phạm pháp quả tang nghiêm trọng. Nhưng ở đây chúng tôi và dân oan đi biểu tình đòi hỏi công lý và công bằng xã hội, đòi tài sản bị họ cướp đoạt. Đó là quyền tự do dân chủ và nhân quyền của mọi công dân VN mà pháp luật phải bảo vệ. Thế mà họ coi tất cả nhân dân đau khổ là nạn nhân của họ trong đó có chúng tôi như là một lũ tội phạm hình sự !!! Thiết nghĩ chính họ đang thực hiện hành vi tội lỗi với nhân dân mình chứ không thể nào nói khác đi được.
* Lúc 19 giờ 30’ tối thứ năm 19/07/2007
Tôi được họ trả tự do tạm thời với lời dặn dò thật là “chân tình”: Em nên về nghỉ ngơi cho khỏe để sáng mai còn đến làm việc tiếp, chứ đừng lên Mạng viết bài em nhé. Tôi trả lời rằng sáng mai sẽ không đến vì đã quá mệt mỏi và kiệt sức sau hơn 18 giờ đồng hồ được 4 vị công an thuộc khối an ninh bảo vệ chính trị thay phiên nhau chăm sóc, thẩm vấn, nếu các anh muốn tôi làm việc thì xin mời thứ hai và tôi ra về.
Tôi ra đến cổng thì gặp chị Thu Trang và Thiên Nga (em ruột chị Thanh Phương), được biết chị Phương cũng đã được thả ra vào lúc 3 giờ 00’ chiều cùng ngày. Chị còn được công an tỉnh Đồng Nai đưa về quê nhưng đã quay trở lại thành phố và gặp tôi tại cổng công an quận Phú Nhuận.
Chị em chúng tôi chia tay nhau ai về nhà nấy vì những người thân yêu đang mong ngóng và âu lo….
Con trai tôi chạy ra ôm chầm lấy mẹ, cháu vừa khóc vừa nói rằng sao mấy hôm nay mẹ không về với con, có phải Mẹ bị công an bắt như lần trước không ?
Nghe cháu hỏi tôi chợt thấy ân hận vô cùng hơn nửa tháng qua, chính xác là 26-27 ngày đêm tôi đã không làm tròn trách nhiệm của người Mẹ. Mong rằng những ngày tháng tới dân oan chúng tôi không còn phải lang thang khốn khổ khắp các nẻo đường của thành phố Sài Gòn hoa lệ và chịu đựng những cái nhìn của người qua đường mà nhiều người có phần cảm thông, chia sẻ hoặc những ánh mắt của những kẻ vô cảm, kém hiểu biết trước nỗi đau của đồng loại với mình nhưng rẻ khinh, hợm hĩnh. Mặc dầu chúng tôi chỉ là những nạn nhân bất đắc dĩ trước sự sai lầm trong quá khứ của các thế hệ ông cha đã tích cực góp phần xương máu, mồ hôi công sức và nước mắt để tạo nặn nên chế độ phi nhân, man rợ này. Khi tôi viết xong bài nhật ký này thì được biết tin từ Tiền Giang, ông Ba người nông dân hiền hậu tuổi trên dưới 60 hay vác loa tích cực kêu gọi dân oan giữ vững tinh thần tranh đấu tại cuộc biểu tình vừa qua. Chính ông là người luôn bên cạnh chị Cao Quế Hoa đã bị công an tỉnh này bắt giam từ đêm 18 - 19 tháng 07/2007 chưa hề được thả ra. Và trong tấm hình chụp Hòa Thượng Thích Quảng Độ đang cầm loa phát biểu sáng 17/7/2007 tại nơi dân oan đang biểu tình, người đàn ông người cao ốm, đội mũ vải đứng sau Thầy Quảng Độ và đứng cạnh Thượng tọa Thích Không Tánh chính là ông Ba - tỉnh Tiền Giang.
Vậy mà họ leo lẻo chối bay chối biến nói là “đã vận động nhân dân tự nguyện trở về địa phuơng an toàn và không hề bắt giam 1 ai cả ”. Thật là man trá và đê hèn hết biết. Nhân đây tôi kêu gọi dư luận đồng bào và quốc tế đòi nhà cầm quyền CSVN phải trả tự do ngay cho ông Ba - Tiền Giang. Tôi nhất định sẽ tìm hiểu và đưa tên tuổi, địa chỉ quê quán cụ thể của ông ra trước dư luận nhằm bênh vực cho ông một nông dân hiền lành vô tội.
Người viết nhật ký biểu tinh Lư Thị Thu Duyên
Số nhà 77/13B, đường Trần Bình Trọng, phường 1, quận Gò Vấp
Thành phố Sài Gòn
http://www.danchu2006.com/PageHtm/TinTucKhapNoi/Thang7/20070725-TDDCNQ.htm
* Thứ năm 12/07/2007
Sáng nay gia đình tôi nhận được thư mời của Ủy ban Mặt Trận Tổ Quốc thành phố HCM. Họ mời chị Lư Thị Thu Trang đến để trao đổi về việc khiếu kiện. Chị Trang không đi, vì từ trước đến nay cả 2 chị em được gia tộc họ Lư ủy quyền khiếu kiện đến khi nào đòi hết tài sản mới thôi. Nay họ chỉ mời Chị Trang thì rõ ràng đây là kế dây dưa để hoãn binh nhằm kéo dài thời gian chây ỳ không giải quyết, và sau đó lại tiếp tục lật lọng như năm 2000 mà cựu quan tham thời kỳ đó là chủ tịch quận Gò Vấp - Trần Kim Long đã từng sử dụng đòn phép này để đối phó với chị em tôi. Trường hợp này của gia đình tôi không phải là trường hợp cá biệt, bởi vì trước đây 2 ngày họ đã lừa một số bà con Tiền Giang và An Giang cũng với các ngón đòn xảo quyệt, tinh vi y như thế.
* Thứ sáu 13/07/2007
Ảnh do chị Vũ Thanh Phương chụp : Cụ già 85 tuổi quê tỉnh Rạch Giá ( Kiên Giang ) tham gia biểu tình tại SàiGòn đang ở trước vỉa hè trụ sở Quốc hội 2 và bà con đang nằm vạ vật bên lề đuờng trong lều.
Hôm nay, tôi tiếp tục cùng bà con các tỉnh Đồng Tháp, Bến Tre, Bình Thuận, Bình Định và An Giang đi bộ ra trung tâm Thành phố, khi đoàn biểu tình đi qua đường Hai Bà Trưng bà con hai bên đường túa ra đọc biểu ngữ và thăm hỏi đoàn người khiếu kiện. Ngay lập tức số người dân này vấp phải sự cản trở quyết liệt của lực lượng an ninh mật vụ CS, họ cô lập đoàn người biểu tình với những người dân Sài Gòn hiếu kỳ chỉ nhằm mục đích bưng bít sự thật núp dưới chiêu bài “Bảo vệ an ninh trật tự”. Khi đoàn người ra đến Công trường Quốc tế (vòng xoay Hồ Con Rùa) bà con nghỉ chân thì có một người thanh niên đi đường đến chụp hình đoàn bà con và thăm hỏi sự việc, nhưng không may cho anh này là tốp an ninh mật vụ CS bám theo đoàn đã nhìn thấy và cuộc rượt đuổi ngoạn mục đã xảy ra, kết quả là anh này đã bị bắt giữ ngay lập tức y như họ vừa lập chiến công bắt tên tội phạm hình sự vậy.
Tôi nghĩ tại sao lực lượng an ninh bảo vệ chính trị cho chế độ trong nước họ lại sợ các hình ảnh người dân lao động nghèo khổ cầm biểu ngữ đi biểu tình rầm rộ giữa thanh thiên bạch nhật bị thường dân thu vào ống kính đến như thế ? Té ra là, khi tôi tham gia vào phong trào đấu tranh dân chủ và đòi công bằng xã hội mới hiểu ra rằng, nhà nước và công an bảo vệ chế độ vì họ chuyên bưng bít sự thật, chuyên nghiệp dối lừa dư luận cả trong nước lẫn quốc tế. Cho nên họ phải ra sức đàn áp, ngăn chặn thậm chí đánh đập tất cả những ai to gan dám chụp hình, quay phim những sự thật hùng hồn này đang phô diễn trước mắt xã hội. Nếu những tấm hình này lọt ra ngoài, lên Mạng và Quốc tế biết được thì liệu còn ai tin rằng có đến tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam trong nước đã lựa chọn và đang ủng hộ hết mình con đường xây dựng Chủ nghĩa Xã hội mà lâu nay bộ máy tuyên truyền của nhà nước ngày đêm ra rả tung hô, nhồi nhét dư luận nữa hay không ?
Ảnh bà con các tỉnh đang nằm nghỉ trưa trong lều tại nơi biểu tình ở trước văn phòng quốc hội 2 Sàigòn - Ảnh do chị Vũ Thanh Phương chụp.
Cũng hôm nay trong đoàn biểu tình có chị Bé Hai là người quê Đồng Tháp, chị ẵm theo đứa cháu ngoại mới hơn tám tháng tuổi còn đỏ hỏn vì mới sinh, cháu quá non nớt như một mầm sống vừa chồi lên khỏi mặt đất vậy. Khi đoàn dừng lại nghỉ chân ở công viên Lê Văn Tám (ngã tư giao lộ giữa Hai Bà Trưng và Võ Thị Sáu) tốp công an Thành phố có đến quay phim 2 bà cháu chị và họ yêu cầu chị nên quay về nghỉ ngơi đừng biểu tình nữa, vì đưa cháu nhỏ đi ngoài đường giữa cái nắng gay gắt của thành phố Sài Gòn + với khói bụi mù mịt do các loại xe thải ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe cháu bé. Nghe họ nói đến đây chị Bé Hai bật khóc, chị kể rằng vì chính quyền địa phương tước đoạt toàn bộ đất đai ở quê nhà, nhà là nông dân đã quá nghèo khổ tận cùng mà không có ruộng vườn để canh tác thì gia đình chị biết sinh sống bằng cách nào đây ? Vì vậy mẹ con, bà cháu chị sống ở Đồng Tháp hay nay phải lang thang ở giữa thành phố Sài Gòn cũng không có gì khác biệt đâu, đều là cảnh khổ cực khốn cùng rồi có hơn gì nhau mà phải nhờ đến mấy anh an ninh mật thương giùm bà cháu chị ? Thật chỉ là nước mắt cá sấu, nước mắt của cọp dữ thương đàn nai ngơ ngác thôi….
* Thứ bảy 14/07/2007
Cũng như mọi ngày, hôm nay tôi cùng bà con các tỉnh Bình Thuận, An Giang, Đồng Tháp, Bình Định, Long An và Hậu Giang đi diễu hành qua các đường phố trung tâm thành phố và sau đó dừng lại trước tòa biệt thự kín cổng cao tường sang trọng của Thủ Tướng nhà nước CSVN, ông Nguyễn Tấn Dũng ở số 91 đường Nguyễn Đình Chiểu, phường 6, quận 3 với hy vọng ngài Thủ Tướng CS này hoặc người nhà của ông sẽ nghe được những lời kêu cứu khẩn thiết của những người nông dân Nam bộ chân chất thật thà mà rủ lòng trắc ẩn với họ. Nhưng ý định đã không thành vì 1 lực lượng công an, mật vụ của thành phố và phường 6, quận 3 đã đứng chờ sẵn để đón lõng đoàn biểu tình từ lâu rồi, và ngay lập tức bọn họ lùa dân qua bên kia đường, nếu có người nào chống cự thì đã có sẵn xe đặc chủng của công an khóa còng số 8 đưa về phường hay đâu đó giam lỏng ngay. Tốp an ninh mấy chục tên trông ai cũng bặm trợn như đội quân xã hội đen giang hồ, họ liền xông vào đoàn biểu tình rách rưới, đói khát, tiều tụy rồi giật tung biểu ngữ của dân oan tỉnh Bình Thuận làm cho một bác trai lớn tuổi của tỉnh Bình Thuận ngã lăn quay ra đường, khi bác này kiên quyết giữ lấy biểu ngữ của tỉnh mình.
Chúng tôi quay về nơi trú ẩn, nói vui theo cách của bà con khiếu kiện thì toà nhà Quốc Hội 2 đã được tạm giao lại cho bà con dân oan khốn khổ tỉnh Tiền Giang và một số tỉnh khác tạm thời “quản lý và sử dụng” bên ngoài .
Tôi và chị Hiền rớt lại sau đoàn người, chị Hiền là dân oan tỉnh Bình Định, người đã từng bị công an tỉnh Bình Định yêu cầu bệnh viện phải chích thuốc cho chân chị bị teo cơ, khi chị vào bệnh viện lấy giấy chứng thương và chữa trị vì đã bị chính quyền địa phương đánh đập dã man khi dám tố cáo việc làm sai trái của họ.
Hai người chúng tôi dừng lại bên gánh hàng rong của chị bán chè định ăn cho đỡ khát và mát dạ rồi đi tiếp. Khi chúng tôi chưa kịp ngồi xuống thì chị bán chè đã bị hai kẻ là an ninh mật vụ rà xe sau lưng tôi ra tay ngăn cản và đuổi ngay người phụ nữ bán hàng rong làm chị này sợ xanh mặt như chạy giặc phải gánh ngay gánh chè chạy lẫn vào dòng người và xe cộ tấp nập vào lúc tan tầm….
13 giờ 30’ tôi và Chị Vũ Thanh Phương đi ăn cơm về, thấy bà con tập họp đông đúc ở một góc đường gần nhà hàng Tân Sơn Nhất. Chị em tôi đến xem và được biết có một người đàn ông xưng là phóng viên báo Thanh Niên đến xin được chụp hình và quay phim những người dân che lều ở lề đường Hoàng Văn Thụ để khiếu kiện. Gặp được chị Hiền, anh này lại xin chụp hình chị và sau đó ngồi lại uống nước và trò chuyện cùng bà con. Khi anh đứng lên đi thì bọn an ninh mật vụ CS thành phố đã dùng bộ đàm liên lạc với nhau và cho người đuổi theo với ý đồ tịch thu dụng cụ tác nghiệp của anh nhà báo này. Chứng kiến sự việc trên, một chị dân oan ở quận 6 đã lanh trí huy động bà con đến để giải vây cho nhà báo. Nhưng mọi người đến được nơi thì anh ta đã ăn no đòn của lũ công an mật vụ hung ác như bầy thú đang đói mồi, anh ta với bộ mặt sưng vù và đầy máu. Thấy thế bà con dân oan vây lấy tên mật vụ còn lại chưa kịp chạy thoát thân và đòi đánh hắn làm cho hắn sợ hãi phải chạy trốn vào một nhà hàng gần đó bỏ lại một chiếc xe Honda. Thế đấy ở một đất nước độc tài đảng trị, thì lực lượng công an chỉ biết trung thành mù quáng với chủ để tháng tháng được lĩnh lương và ra sức đánh đập đẫm máu dân lành vô tội vạ. Vậy mà chúng còn luôn luôn già mồm, cao giọng rao giảng về đạo lý, đạo đức làm người, về Nhân quyền, về Tự do Dân chủ, về Bác ái và Hòa bình cho nhiều nước, nhiều dân tộc bị chúng lừa dối trong nước và trên khắp thế giới !!!
* Chủ nhật 15/07/2007
Hôm nay có hai người đến nhận là công an thành phố và yêu cầu bà con giao chiếc xe máy Honđa cho họ. Nhưng người dân cương quyết không đưa nếu đích thân chủ xe không đến và trưng ra giấy tờ đầy đủ, họ phải làm thế nhằm vạch trần bộ mặt côn đồ của tên an ninh CS đã đánh đập tàn bạo đến đổ máu nhà báo hôm qua. Đồng thời làm như vậy cũng là để góp phần ngăn ngừa chúng lại gây tội ác với những trường hợp khác.
Ảnh chụp một cụ già 85 tuổi quê tỉnh Bến Tre đang ngồi, nét mặt đau khổ trong lều của đoàn biểu tình dựng ở trước quốc hội 2, cụ già này tuy tuổi cao nhưng ở quê nhà vẫn phải đi làm mướn để nuôi thân vì cụ không gia đình, không con cháu, thế nhưng vẫn bị cướp đất cướp nhà… Hình do Vũ Thanh Phương chụp qua điện thoại cá nhân.
Chiều nay tôi vào lều của bà con tỉnh An Giang ngủ và tình cờ quen biết ba mẹ con của chị Trần Thị Quang Vinh là dân oan tỉnh An Giang, chị lên đây để đòi lại tài sản bị tước đoạt và dẫn theo hai con trai là cháu Quang Phú 8 tuổi và Phú Đức 6 tuổi. Tôi hỏi chị tại sao không để hai cháu ở quê cho chúng đi học mà dẫn theo lên đây cho khổ sở và tội nghiệp. Mỗi ngày hai cháu theo mẹ đi bán vé số khắp các nẻo đường thành phố Sài Gòn để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống và tiếp tục khiếu kiện. Chị cho biết cũng muốn đưa cháu về quê và xin cho đi học nhưng chính quyền địa phương đã trả thù gia đình chị, chỉ vì dám lên thành phố khiếu kiện làm họ mất uy tín “ngời ngời đạo đức yêu nước thương dân ”. Do đó, họ bằng cách ngăn cản không cho bất cứ trường học nào được nhận hai cháu vào học cho dù đó là trường Dân lập hoặc gia đình chị có mời cô giáo về nhà chỉ để dạy cho con mình biết đọc biết viết. Thế đấy, để bảo vệ quyền lợi bất chính, bảo vệ chế độ tham nhũng thối nát đến tận cùng, mất lòng dân đến tột độ mà họ đã nhẫn tâm đẩy những mầm non của đất nước vào con đường thất học để dễ bề tiếp tục đè đầu cưỡi cổ cai trị người dân trong lam lũ đói nghèo, khổ cực không bút mực nào tả xiết !!!
Khi tôi về đến nhà thì bé Gia Huy chạy đến ôm chầm lấy mẹ và nói nhỏ vào tai tôi: Mẹ ơi con muốn sáng mai khi thức dậy con được nhìn thấy mẹ. Tôi cố mỉm cười để dỗ dành con và nói với cháu rằng: “Nhưng công việc mà mẹ đã làm được trong thời gian ngắn ngủi vừa qua và sắp tới vẫn tiếp tục, là làm với mong muốn để khi các anh chị em con cũng như tất cả trẻ em trên đất nước Việt Nam này khi lớn lên sẽ được sống trong một xã hội công bằng, hạnh phúc, tự do và bình đẳng, chứ không như mẹ và mọi người khác đang phải cay đắng chịu đựng, nhất là các con, các cháu bằng tuổi con hiện nay đang phải gánh chịu những áp bức và bất công mà mẹ và rất nhiều người khác đã thấy chúng theo cha mẹ đi biểu tình đòi công lý như những ngày qua.”
* Thứ hai 16/07/2007
Hai chị em tôi chuẩn bị áo mưa và thức ăn cho bà con diễu hành như mọi hôm. Đoàn người biểu tình đông hơn với số lượng hơn 100 người gồm các tỉnh Sóc Trăng, Bình Thuận, An Giang, Hậu Giang, Đồng Tháp, Long An. Hôm nay chúng tôi lại đi qua đường Hai Bà Trưng, có thể nói con đường này lúc nào cũng đông xe cộ qua lại vì giáp ranh giữa 2 quận Phú Nhuận và quận 1. Đoàn người chúng tôi lại thẳng tiến đến nhà Thủ tướng CSVN ông Nguyễn Tấn Dũng và tại đây công an , mật vụ tiếp tục bảo vệ phong tỏa khu vực này rất chặt chẽ, nhưng hôm nay với thái độ ôn hòa hơn. Sau khi chỉ đạo bọn dân phòng đến cướp phá băng rôn nhưng không thành, họ trơ trẽn xin lỗi bà con và yêu cầu mọi người trở về văn phòng quốc hội 2 chứ đừng đi diễu hành khắp phố gây cản trở giao thông nữa. Sau một lúc cãi vã với công an bà con cũng chịu đi, họ thẳng tiến đến Dinh Độc Lập cũ và trở qua đường Lê Duẩn, mọi người quyết định sẽ đi ngang văn phòng Thủ Tướng Chính Phủ CSVN tại thành phố này, nhưng công an đã đoán biết được, nên họ vây kín và chặn ngã tư các đường Lê Duẫn, Tôn Đức Thắng cho đến ngã ba Nguyễn Bỉnh Khiêm ( gần Sở thú hiện nay ). Đây chính là nơi mà năm 2000 bà con dân oan chúng tôi đã từng ở đó hơn 4 tháng. Hôm nay có rất nhiều sinh viên và học sinh thành phố đi ngang qua bị thu giữ điện thoại di động khi họ chụp hình đoàn người biểu tình. Có lẽ họ bất ngờ và ngạc nhiên những cảnh tượng như vậy, nên cố gắng tìm hiểu những sự thật sống động đang diễn ra trước mắt họ. Bởi vì những điều họ, những thế hệ trẻ này được học nơi trường lớp khác xa với thực tế hiện nay, thậm chí còn trái ngược nữa là khác.
Đồng bào tỉnh Tiền Giang biểu tình trong những ngày đầu tại SàiGòn
Chiều nay nghe bà con than thở nhà vệ sinh không thể sử dụng được vì bọn người xấu xa nào đó, mà tôi và nhiều bà con đoán được là lại do bàn tay công an, an ninh mật vụ chỉ đạo bọn người đê tiện này đem đá đang xây dựng ở công trường kế bên bỏ vào bồn cầu cho nghẹt không thể sử dụng được nữa. Khi tôi đến xem thì quả đúng như sự suy đoán trước vậy. Thế là, chỉ vì bảo vệ an toàn cho “chế độ XHCN ưu việt và tốt đẹp”, nên họ không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào chỉ với mục đích gây khó khăn để đẩy những “tỷ phú không tiền” ra khỏi tòa nhà quốc hội 2 mà thôi.
* Thứ ba 17.07.2007
Tôi ra đến nơi thì thấy bà con tụ tập ở cổng sau cửa tòa nhà quốc hội 2 và la ó om xòm. Tôi nghe bà con nói lúc này bảo vệ của toà nhà quốc hội đánh dì Tuyết người tỉnh An Giang khi dì này căng biểu ngữ trên cổng sau của toà nhà. Họ xô đẩy giành giật nhau và hậu qủa là dì Tuyết bị đánh đập rất dã man, còn cụ bà người Củ Chi bị ngất xỉu. Họ lập tức đóng ngay cửa sau lại, sau đó cho an ninh mật vụ dăng hàng ngang trước cổng để đề phòng dân oan bạo động.
Cảnh bà cụ già 85 tuổi quê tỉnh Bến Tre ngủ trong lều bên vỉa hè của quốc hội 2 tại Sài Gòn. Ảnh do chị Vũ Thanh Phương chụp
Tôi chui vào lều của các dì tỉnh Bến Tre, khi tôi đang nằm ngủ ngon lành, chợt có người đá vào chân ra hiệu, tôi ngồi dậy đã thấy ba tên an ninh mật vụ trơ trẽn đang ngồi kế bên mình. Vừa lúc đó thì bà con xôn xao nói rằng có các thầy giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất đến thăm và tặng quà cho dân oan. Tôi đã nghe nói về Hòa Thượng Thích Quảng Độ đã nhiều và từ lâu rồi, nhưng hôm nay mới có duyên được gặp mặt Thầy trực tiếp. Thật may mắn cho tôi vì sáng nay có việc xô xát giữa dân oan và người chính phủ nên bà con không đi biểu tình, mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, vì thế mà tôi mới có cơ hội được gặp các Thầy và cả đoàn Phật giáo đến thăm đồng bào dân oan.
Tôi và hàng trăm, hàng nghìn dân oan biểu tình nghe Thầy cầm loa phát biểu và giáo huấn, an ủi dân oan làm tôi không thể kiềm được lòng mình và bật khóc nức nở khi nhận quà của Đồng bào Hải ngoại do các thầy chuyển đến có rất nhiều người dân đã nghẹn ngào không thốt nên lời, họ vừa mừng vừa tủi vì những người mà xưa kia chính quyền Cộng sản Việt Nam vẫn thường gọi họ là bọn phản quốc ham bơ thừa sữa cặn của Mỹ và tư bản đế quốc phải rời bỏ quê hương đất nước đi sống ở hải ngoại. Nhưng nhiều năm qua chính họ đã liên tục chuyển tiền bạc, vật chất về giúp đỡ thân nhân trong nước, và bây giờ là đồng bào ruột thịt đó giúp đỡ, sẻ chia những khó khăn và tủi nhục trên con đường đi đòi công lý của những người dân oan bị chà đạp, vùi dập trong nước. Thật mỉa mai và cũng là bi kịch rất trớ trêu thay, là trong đoàn quân dân oan khiếu kiện có không ít những người đã từng tham gia cách mạng CSVN, có cả Bà mẹ Việt Nam anh hùng,có thương binh, có nhiều gia đình liệt sĩ có công với đảng CSVN và nhà nước VN XHCN này, còn có rất nhiều cựu chiến binh đã tham gia các cuộc chiến tranh gọi là “giải phóng dân tộc và đất nước” năm xưa cũng hiện diện đông đảo trong đoàn quân dân oan này…
Đầu giờ chiều nay tôi thấy họ huy động các cấp chính quyền + khối dân vận của thành phố + chính quyền địa phương các tỉnh đến rất đông không ngờ. Tôi đoán biết đêm nay hoặc đêm mai họ sẽ hành động dùng vũ lực để giải quyết với hàng ngàn dân oan biểu tình đã gần tháng nay, nên tôi quyết định ngủ lại đây cùng bà con dân oan biểu tình. Tôi về nhà lấy đồ, tốp an ninh mật vụ vẫn bám theo sát gót, mặc dù họ đã bị tôi phát hiện. Họ thật là buồn cười khi cứ mải lẽo đẽo đi theo tôi canh chừng từng bước một. Tôi và chị Vũ Thanh Phương ở mọi lúc, mọi nơi đều bị tốp an ninh mật vụ CS thành phố bám sát như hình với bóng không rời nhau. Có lẽ họ chỉ được đào tạo dùng vào việc theo dõi dân oan, dân lành vô tội như chúng tôi với ý đồ không mấy tốt đẹp gì. Trong khi đó ở thành phố này đầy rẫy những tệ nạn xã hội, đầy rẫy bọn quan tham ăn cắp bòn rút công quỹ và tài sản của đất nước thì bọn họ lại không dám đụng tới, thậm chí còn được họ bảo kê, che chở cho an toàn. Tại sao bọn họ không dám ra tay một cách tích cực để bài trừ những xấu xa đó cho dân cho nước được nhờ mà họ lại ra sức bóp nghẹt quyền biểu tình ôn hòa của nhân dân đã được pháp luật thừa nhận và Công ước Nhân quyền Quốc tế minh định rõ ràng nhỉ ? Có khi nào những nhân viên an ninh mật vụ đó, đêm đêm hay khi lúc rảnh rang họ có đặt tay lên chán để suy nghĩ về những nghịch lý, những bất công đó không để mà ăn năn hối lỗi về mọi hành vi đàn áp sách nhiễu nhân dân và tuyệt đối ngu trung với chủ của mình ???.
* Thứ tư 18.07.2007
Cho đến sáng nay thì tôi biết dự đoán của mình về cuộc đàn áp dân oan sẽ xảy ra nội trong buổi chiều hoặc đêm nay mà thôi. Tôi đi một vòng qua tất cả các lều và đếm được 132 biểu ngữ của các tỉnh tham gia biểu tình. Sau sự kiện công an thành phố này dưới thời đại tá giám đốc sở Bùi Quốc Huy và đại tá công an kiêm chủ tịch UBND TP HCM chỉ đạo đàn áp đẫm máu 69 chị em phụ nữ tay không tấc sắt căng biểu ngữ đòi công lý trước trụ sở văn phòng 2 chính phủ VNCS ngày 27 tháng 11 năm 2000 tại số 7 đường Lê Duẩn, thì nay số lượng dân oan chẳng những không giảm mà còn tăng lên rất nhiều gấp bội và rất đáng kể. Hồi đó 2 chị em chị Vũ Thanh Phương + Vũ Thiên Nga và chúng tôi bị “công an thành phố mang tên bác rực rỡ tên vàng ” đánh đập cùng nhiều phụ nữ khác rất tàn ác đến đổ máu ghê rợn, đó là tội ác không bao giờ có thể xóa mờ.
Đầu giờ chiều, không khí ngột ngạt tràn ngập khắp các lều, bây giờ thì bà con đã tin rằng đêm nay chính quyền sẽ ra tay hành động không khoan nhượng với số dân oan nghèo khổ đã làm họ mất mặt với dân chúng trong nước và quốc tế gần 1 tháng nay. Có một số bà con tỏ ra hoang mang lo sợ, nhưng số còn lại thì bình tĩnh đến không ngờ, tôi thật sự khâm phục sự kiên cường của họ. Khoảng 20 giờ 30’ tối bà con Tiền Giang phát loa kêu gọi sự ủng hộ của đồng bào thành phố, sự giúp đỡ của Thủ Tướng Chính Phủ cùng các cấp chính quyền. Nhưng tiếng kêu cứu khẩn thiết của họ đều tan vào hư không, chính quyền có dãn ra nhưng là để chuẩn bị chu đáo hơn cho cuộc cưỡng chế tàn khốc đêm nay. Dưới con mắt chính quyền, dân oan chúng tôi là những người thiếu hiểu biết bị bọn xấu lợi dụng và lôi kéo nên thưa kiện lung tung làm mất an ninh trật tự. Họ vu cáo cho đồng bào thương dân yêu nước ở hải ngoại đã kích động xúi giục dân oan biểu tình, nhưng thật quả họ không biết mắc cỡ là gì với dư luận. Đồng bào hải ngoại nào đã cướp đất đai, ruộng vườn của dân ? Đồng bào hải ngoại nào đã vu cáo gán tội xử án oan sai đầy rẫy cho nhân dân trong nước đẩy dân chúng vào cảnh lầm than không sao kể xiết ? Câu trả lời là chính họ, chính nhà cầm quyền trong nước là thủ phạm gây ra những thảm kịch đó chứ chẳng có hải ngoại hay tư bản đế quốc nào vào đây cả !!! Họ đừng quen thói gắp lửa bỏ tay người khác màn đó xưa quá rồi Diễm ơi, thật là vừa ăn cướp vừa la làng mà không biết nhục là gì !!!
23 giờ kém 10 phút, chúng tôi gọi điện thoại đến những nơi còn có thể gọi được để thông báo tình hình. Trong đó chúng tôi có gọi liên tục cho anh Nguyễn Khắc Toàn một người tranh đấu cho Dân chủ và Nhân quyền, và thường xuyên bênh vực dân oan cả nước tại Hà Nội. Cứ 15-20 phút chúng tôi lại thông tin cho anh biết mọi diễn biến của chiến dịch đàn áp mà công an Sài Gòn đang khai hỏa. Tôi còn gọi cho Thượng tọa Thích Không Tánh thuộc Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất tại Sài Gòn để thông tin, sau này thì tôi cũng được biết ngay trong giờ phút căng thẳng đó Thượng tọa đã trao đổi khá lâu với nhà báo Nguyễn Khắc Toàn về mọi tình hình đang diễn ra. Chính trong đêm 18-19/7/2007 đó nhờ anh Nguyễn Khắc Toàn rất có trách nhiệm, nên đã thông tin kịp thời cho các đài Chân Trời Mới với chị Thanh Vân ở Pháp, chị Mạc Việt Hồng của Đàn Chim Việt ở Ba Lan, anh Võ Văn Minh chủ biên trang Đối Thoại ở Hoa Kỳ, chị Mỹ Dung ở Paris là cộng tác viên của BBC và Đàn Chim Việt….nên dư luận bên ngoài cập nhật được rất chính xác tình hình. Chị tôi Lư Thị Thu Trang và Vũ Thiên Nga nhờ anh Nguyễn Khắc Toàn và chị Mạc Việt Hồng hỗ trợ tích cực mà giới truyền thông quốc tế ( như đài RFI) và hải ngoại đã biết số điện thoại và thực hiện phỏng vấn tại chỗ với 2 người phụ nữ này rất nhanh chóng, nhạy bén ngay trong những giờ phút lực lượng công an đang đàn áp nhân dân khốc liệt. Đồng thời cũng trong lúc đó chị Bảo Khánh của đài phát thanh tiếng Việt ở Sydney bên Úc Châu cũng liên tục gọi về suốt đêm để thu âm phỏng vấn đồng bào và chúng tôi....Như vậy là, phía cái nhà nước mang tên “ khá huy hoàng lộng lẫy là Cộng hòa XHCN Việt Nam” đã dự tính trùm chăn đánh lén dân oan trong đêm tối để họ dễ bề xóa mọi dấu vết tội ác. Thế nhưng họ vẫn bị chúng tôi và cùng các anh chị thuộc đài báo hải ngoại + Quốc tế vạch mặt họ để đưa ra ánh sáng ban ngày chói chang mà họ không sao che dấu được, cho dù họ có gian ngoan quỷ quyệt, nham hiểm đến mấy….
23 giờ 00’ cuộc cưỡng chế thô bạo bằng vũ lực bắt đầu, tôi và chị Vũ Thanh Phương nắm tay nhau ngồi yên lặng quan sát toàn cảnh bà con mình lần cuối. Tôi thấy một số bà con tỉnh Tiền Giang bị khiêng đi đang giãy giụa khóc la inh ỏi, trong đó có chị Cao Quế Hoa. Có vài người bị ngất xỉu và bị thương nhưng không thể nhìn rõ là ai vì sau đó tôi và chị Vũ Thanh Phương cũng cùng chung số phận như họ.
Họ khiêng tôi quẳng lên xe đưa về giam tại công an quận Phú Nhuận. Chúng tôi vào đây gặp chị Hiền - Bình Định và dì Chín - Tiền Giang cũng có mặt, khi chị Thanh Phương gọi điện thoại báo tin cho em mình là Vũ Thiên Nga thì ngay lập tức họ xông đến cướp ngay máy điện thoại trên tay chị rất thô bạo, trắng trợn đến nay vẫn chưa trả lại.
02 giờ 00’ sáng 19/07/2007, tại công an Phú Nhuận, họ cách ly chúng tôi mỗi người một phòng để hỏi cung và đưa tôi đi thẩm vấn suốt 18 giờ đồng hồ không hề cho nghỉ ngơi hoặc chợp mắt. Tôi có phản đối mạnh mẽ nhưng họ vẫn làm ngơ, họ không cho chị tôi đưa thức ăn và nước uống vào cho tôi, họ còn bảo không giam giữ người chỉ mời tôi hợp tác làm việc xong sẽ đưa về. Họ đã vi phạm pháp luật của chính nhà nước VN XHCN mà họ đang ra sức gọi là bảo vệ. Bởi luật tố tụng hình sự quy định nghiêm cấm không được hỏi cung, thẩm vấn vào ban đêm trừ trường hợp phạm pháp quả tang nghiêm trọng. Nhưng ở đây chúng tôi và dân oan đi biểu tình đòi hỏi công lý và công bằng xã hội, đòi tài sản bị họ cướp đoạt. Đó là quyền tự do dân chủ và nhân quyền của mọi công dân VN mà pháp luật phải bảo vệ. Thế mà họ coi tất cả nhân dân đau khổ là nạn nhân của họ trong đó có chúng tôi như là một lũ tội phạm hình sự !!! Thiết nghĩ chính họ đang thực hiện hành vi tội lỗi với nhân dân mình chứ không thể nào nói khác đi được.
* Lúc 19 giờ 30’ tối thứ năm 19/07/2007
Tôi được họ trả tự do tạm thời với lời dặn dò thật là “chân tình”: Em nên về nghỉ ngơi cho khỏe để sáng mai còn đến làm việc tiếp, chứ đừng lên Mạng viết bài em nhé. Tôi trả lời rằng sáng mai sẽ không đến vì đã quá mệt mỏi và kiệt sức sau hơn 18 giờ đồng hồ được 4 vị công an thuộc khối an ninh bảo vệ chính trị thay phiên nhau chăm sóc, thẩm vấn, nếu các anh muốn tôi làm việc thì xin mời thứ hai và tôi ra về.
Tôi ra đến cổng thì gặp chị Thu Trang và Thiên Nga (em ruột chị Thanh Phương), được biết chị Phương cũng đã được thả ra vào lúc 3 giờ 00’ chiều cùng ngày. Chị còn được công an tỉnh Đồng Nai đưa về quê nhưng đã quay trở lại thành phố và gặp tôi tại cổng công an quận Phú Nhuận.
Chị em chúng tôi chia tay nhau ai về nhà nấy vì những người thân yêu đang mong ngóng và âu lo….
Con trai tôi chạy ra ôm chầm lấy mẹ, cháu vừa khóc vừa nói rằng sao mấy hôm nay mẹ không về với con, có phải Mẹ bị công an bắt như lần trước không ?
Nghe cháu hỏi tôi chợt thấy ân hận vô cùng hơn nửa tháng qua, chính xác là 26-27 ngày đêm tôi đã không làm tròn trách nhiệm của người Mẹ. Mong rằng những ngày tháng tới dân oan chúng tôi không còn phải lang thang khốn khổ khắp các nẻo đường của thành phố Sài Gòn hoa lệ và chịu đựng những cái nhìn của người qua đường mà nhiều người có phần cảm thông, chia sẻ hoặc những ánh mắt của những kẻ vô cảm, kém hiểu biết trước nỗi đau của đồng loại với mình nhưng rẻ khinh, hợm hĩnh. Mặc dầu chúng tôi chỉ là những nạn nhân bất đắc dĩ trước sự sai lầm trong quá khứ của các thế hệ ông cha đã tích cực góp phần xương máu, mồ hôi công sức và nước mắt để tạo nặn nên chế độ phi nhân, man rợ này. Khi tôi viết xong bài nhật ký này thì được biết tin từ Tiền Giang, ông Ba người nông dân hiền hậu tuổi trên dưới 60 hay vác loa tích cực kêu gọi dân oan giữ vững tinh thần tranh đấu tại cuộc biểu tình vừa qua. Chính ông là người luôn bên cạnh chị Cao Quế Hoa đã bị công an tỉnh này bắt giam từ đêm 18 - 19 tháng 07/2007 chưa hề được thả ra. Và trong tấm hình chụp Hòa Thượng Thích Quảng Độ đang cầm loa phát biểu sáng 17/7/2007 tại nơi dân oan đang biểu tình, người đàn ông người cao ốm, đội mũ vải đứng sau Thầy Quảng Độ và đứng cạnh Thượng tọa Thích Không Tánh chính là ông Ba - tỉnh Tiền Giang.
Vậy mà họ leo lẻo chối bay chối biến nói là “đã vận động nhân dân tự nguyện trở về địa phuơng an toàn và không hề bắt giam 1 ai cả ”. Thật là man trá và đê hèn hết biết. Nhân đây tôi kêu gọi dư luận đồng bào và quốc tế đòi nhà cầm quyền CSVN phải trả tự do ngay cho ông Ba - Tiền Giang. Tôi nhất định sẽ tìm hiểu và đưa tên tuổi, địa chỉ quê quán cụ thể của ông ra trước dư luận nhằm bênh vực cho ông một nông dân hiền lành vô tội.
Người viết nhật ký biểu tinh Lư Thị Thu Duyên
Số nhà 77/13B, đường Trần Bình Trọng, phường 1, quận Gò Vấp
Thành phố Sài Gòn
http://www.danchu2006.com/PageHtm/TinTucKhapNoi/Thang7/20070725-TDDCNQ.htm
Subscribe to:
Posts (Atom)