Hãy Ngưng Gửi Tiền Về Nước Nuôi Đảng và Nuôi Gái Tơ...
Thế lực nào giúp CSVN sống đến ngày nay ?
Trịnh Việt Bắc
Trước khi bị CSVN bắt, Ls. Lê Thị Công Nhân khẩn khoản kêu gọi đồng bào hải ngoại:
- Đồng Bào ơi ! Chúng tôi đang bị đàn áp khốc liệt;
- Khẩn thiết cầu cứu các tổ chức, các đoàn thể người VN trong và ngoài nước
- Khẩn thiết cầu cứu đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước
- Đảng CSVN đang thi hành kế hoạch nước lũ đàn áp lực lượng dân chủ VN
- Những người con yêu của đất nước! của đồng bào! đang bị CSVN bỏ tù, đang bị CSVN truy bức ngày đêm bằng mọi cách thức.
- Anh em dân chủ đang kêu cứu từ nhà tù, từ trong lòng đất mẹ!
- Xin đồng bào hãy tạm ngưng tất cả các chuyến về và hãy tạm ngưng gởi tiền về VN nếu không khẩn thiết"...
Từ trước năm 1975 ở miền Bắc có ai nghe thấy nạn tham nhũng lộng hành không? Có lẽ không ai biết hoặc là không có vì dân chúng nghèo quá làm sao mà có tiền hối lộ, tạo thành tệ nạn tham nhũng được.
Sau khi VC xâm chiếm miền Nam, chúng - những tên rừng rú đỉnh cao trí tuệ - thấy chóa mắt về cảnh hào nhoáng, giầu có tại Sàigon, rồi đâm ra hủ hoá vì người dân miền Nam đút lót chạy chọt cho được việc: từ việc chạy chọt: để mua bãi vượt biên; đút lót tiền cho cán bộ CS để được thăm nuôi người nhà bị tù trong trại cải tạo; để có hộ khẩu, để khỏi đi miền kinh tế mới; để mua bán nhà cửa; để xin giấy phép mở tiệm làm ăn , v.v. và v.v.
Đủ mọi thứ chạy chọt, tạo thành một hệ thống THAM NHŨNG khổng lồ, giống hệt như ngày trước dân chúng miền Nam "bắt tay" cảnh sát công lộ để khỏi bị phạt. Tại xa cảng Biên Hoà, VC dùng những xe chở hàng, chở trái cây, phía dưới giấu người và vũ khí, cũng "bắt tay" với cảnh sát mình để chuyển quân và súng ống vào Sàigòn hồi Tết Mậu Thân.1968.
Có lẽ chúng ta nên đấm ngực nhận tội đi là vừa
Khi chính phủ Clinton bắt đầu bang giao kết thân và giao thương với VC thì Việt Kiều về Việt-Nam ào ào. Những Việt Kiều này đa số là những người đã sống với CS trước khi vượt biên. Họ đã quen cái lối đấm mõm cán bộ rồi. Những Việt Kiều này đã bầy ra cái thủ tục "đầu tiên" còn lai rai kéo dài cho đến ngày nay. Họ dấm dúi hối lộ ngay tại hải quan để được xem xét Visa, Hộ chiếu và lấy hành lý cho nhanh. Về đến phường xã, phải ra đăng ký nên lại một nần nữa nhờ thân nhân đem tiền ra "bắt tay" bỏ túi ít đôla cho đám công an khu vực để khỏi bị làm khó dễ. Người miền Nam chúng ta sống lè phè quen rồi, nghĩ rằng chi vài đồng cho cán bộ để được thoải mái cũng vô tội và lại được tiếng là rộng rãi.
Thành phần Việt Kiều và thân nhân của họ vô hình chung trở thành có giá được nâng cấp lên thành - công dân hạng 2 - sau cán bộ gộc và gia đình của bọn này - vì có tiền bạc rủng rỉnh, đi đâu cũng lọt. Cho đến bây giờ đa số thân nhân được người nhà ở hải ngoại tiếp tế nên nhóm này tháng tháng nằm im bất động chờ quà, chờ tiền gửi về, không còn lo phải làm việc vì có tiếp tế đều đều từ hải ngoại, không còn muốn tranh đấu gì nữa. Khi họ có tiền thì họ được cảm tình với cán bộ, công an khu vực, vì họ bao cho cán bộ đi nhậu nhẹt chơi bời.
Họ có tiền thì họ bắt đầu hành xử như một thứ "bồ tèo" hay "người được công an bảo trợ" và rồi coi thường loại công dân hạng ba là loại dân chúng nghèo khổ nhất nước. Theo thống kê thì số tiền "gửi về nước" hàng năm cũng khoảng hơn 2 tỷ Mỹ Kim. Số tiền mang tiếng là gửi về nước nhưng được giữ lại và gửi vào ngân hàng Mỹ tại Hoa Kỳ. Các tay tài phiệt Mỹ thấy có lợi trông thấy nên đã ép chính phủ Mỹ thả lỏng cho Việt Kiều gửi tiền vô hạn định, để họ kiếm lời. Số tiền đôla (đồng tiền nào cũng có số mà!) đem về sài tại VN một hồi cũng được thu góp đưa cho con cháu cán bộ sang du học, du lịch và đem bỏ băng Mỹ hay tiêu sài mua nhà, mua cơ sở thương mại tại Mỹ không mất đi một đồng xu nào.
Thành phần Việt Kiều trở thành cái mỏ vàng hay nôm na một chút là các con "bò sữa" được nhà nước ta nâng niu để dễ dàng vắt sữa. Chiêu bài gọi họ là "khúc ruột ngàn dặm," hay "việt kiều yêu nước"; mở thêm cả chục ngàn quán ăn, quán nhậu, quán cà phê, bia ôm, đã được CSVN nghiên cứu kỹ càng. Họ nghiên cứu rõ những sở thích của các con bò sữa, đường đi nước bước từ khi về nước để khi bye bye người nhà tại phi trường hẹn ngày tái ngộ. Mới đây nhất còn có nguồn tin CSVN sẽ đổi luật song tịch để cho Việt Kiều mua nhà dễ dàng và cho phép Việt Kiều về nước mà không cần visa vào khoảng mùa hè 2007 này.
Một việc nữa là họ nhờ những nhà "bác ái hải ngoại" đi "vắt sữa" giùm cho họ - quảng cáo xin tiền của những người hảo tâm ở hải ngoại cứu trợ dân nghèo Việt-Nam - rồi đem về Việt-Nam phân phát. Chúng tôi biết chắc chắn phải chia với cán bộ cộng sản một phần lớn chứ không thế nào đoàn cứu trợ tự do đi lại phát quà thoải mái được. Những gánh nặng của CSVN đáng lẽ chúng phải lo chăm sóc thì nay đã được những thành phần "đĩ điếm phản động" gánh vác giùm rồi mà chúng lại có phần ăn chia nữa chứ. Chúng chỉ cần thổi phồng lên lòng bác ái của người Việt hải ngoại, gọi họ là khúc ruột ngàn dặm, Việt Kiều yêu nước là có thể bòn rút tiền dễ dàng. Chúng ta đã là những người phổi bò đễ tin, bị khai thác triệt để vì cái tật hám danh.
CSVN biết rõ như vậy, cho nên chúng đã ra Nghị Quyết 36 chiêu dụ Việt Kiều bằng đủ mọi mánh khóe. Nuôi dưỡng đám Việt Kiều để hàng năm đem về cho chúng một số ngoại tệ 4,5 tỷ đôla. Việt Kiều mỗi cái Tết rủ nhau về cỡ 3 hay 4 trăm ngàn người. Cứ thử làm một bài toán nhân nhỏ là mỗi người Việt Kiều về như vậy trung bình đem vào VN khoảng 5 ngàn đô - hơn bù kém - thì số tiền là bao nhiêu. Nguyên 1 dịp Tết CSVN cũng thu được khoảng 2 tỷ Mỹ Kim. Riêng kỹ nghệ "thủ tục đầu tiên" tại Tân Sơn Nhất cũng kiếm khá bộn được hơn 3,4 triệu đôla.
CSVN hiểu rõ là kỹ nghệ du lịch chiêu dụ người ngoại quốc không ăn khách. Du khách ngoại quốc chỉ du lịch một lần vì tiêu chuẩn khách sạn, vệ sinh và chiêu đãi phục vụ khách hàng tại Việt-Nam còn quá kém so với Thái Lan, Nam Hàn, Đài Loan và Singapore. Chỉ những người Việt-Nam vì ham chơi, đem áo gấm về làng , ham được dân chúng trọng vọng vì có tiền, vì đồ đạc rẻ rề so với ngoại quốc nên tha hồ mua sắm. Đúng ra vào thời điểm này, với kỹ nghệ tín học vượt bực, internet, chat, chụp hình, video gửi cho nhau để xem mặt nhau cho đỡ nhớ thì quá dễ.
Nhưng đa số Việt Kiều muốn lấy cái cớ là "nhớ nhà và nhớ người thân" để mỗi năm phải về Việt-Nam một lần và trong thâm tâm thật ra là họ nhớ các làng nướng, các quán cà phê mờ ảo, quán bia ôm, các chợ bán quần áo rẻ mạt. Đem 100 đôla về may được ít nhất 5 cái áo dài làm sao mà các chị, các bà, các cô không thích cho được. Ở Mỹ thì 100 đô chỉ đủ tiền mua vải cho 1 cái áo dài. Giả dụ như Việt-Nam có đời sống đắt đỏ như bên Âu Châu thì người Việt-Nam có rủ nhau về ùn ùn ăn Tết không? Có còn thương quê hương là chùm khế ngọt nữa không? Có thiếu gì Việt Kiều có bà con ở bên Pháp mà có năm nào cũng phải về Paris ăn Tết đâu.
Vì vậy Việt Kiều vì ham chơi, ham trình làng áo gấm nên rủ nhau đem tiền về cúng cho con cái bác Hồ để tụi chúng có đủ phương tiện trù dập đàn áp người dân lành của mình. Đó là một cái tính xấu của người Việt-Nam chúng ta là quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân. Chưa bao giờ mà người Việt-Nam lại chịu khổ nhục như thời nay? Tại sao ngày xưa người dân dám đứng dậy chống ngoại xâm, mà nay đối với CS sắt máu độc tài thì lại nhũn như con chi chi?
Vì đạo Nho dậy vậy chăng? "Quân-Sư-Phụ" mà lỵ. "Quân" ngày trước là "vua" nói gì là nhân dân nghe răm rắp, dù là những vua ăn chơi đàng điếm, ngày nay "Vua" đã đổi tên thành Chủ tịch Nhà Nước, Tổng Bí Thư Đảng và Thủ Tướng nên người dân vẫn coi họ là vua chăng mà chịu khổ sở vì chữ Quân kia.
Chưa bao giờ thấy một quốc gia với dân số 84 triệu người mà không dám làm gì với 1 chính quyền giỏi lắm có gần 200 tên và một lũ công an ăn bám, theo đóm ăn tàn. Còn đâu những Lê Lợi, Trưng Trắc Trưng Nhị, Trần Quốc Tuấn, anh dũng chống ngoại xâm. Trí thức Việt-Nam đã trở thành trí ngủ rồi.
Qua vụ APEC 2006 người ta càng thấy rõ thêm là tụi đại tài phiệt chỉ biết có đồng đô la thu vào được thôi, nên đưa chiêu bài dụ khị: "Muốn đánh đổ chế độ độc tài, cộng sản thì nên cho họ sung sướng phủ phê, viện trợ cho kinh tế lớn mạnh, rồi tự nó sẽ tự động dần dần trở thành dân chủ mà thôi, chả cần tranh đấu gì cả."
Thực tế đã chứng minh là khẩu hiệu đó gian manh và sai lầm ở chỗ đám tài phiệt bán được nhiều sản phẩm cho các nước độc tài cộng sản, thu tiền vào túi áo của họ.Những chính phủ độc tài kia được nhiều ngoại tệ thì thay vì dễ dãi với dân chúng, mở mang tự do dân chủ từ từ, thì chúng lại sử dụng những số tiền đó để mua những máy móc, dụng cụ chặn đứng làn sóng dân chủ (như bên Trung Cộng chúng đã liên kết với Microsoft, Yahoo, Google để chặn những tin tức từ trong nước đưa ra và làm nhiều bức tường lửa cấm dân chúng trong nước truy cập nhưng tin tức tự do dân chủ trên thế giới. Tại Việt-Nam cũng đã tìm đủ mọi cách làm tường lửa ngăn chặn những tin tức từ ngoài về. Chúng đã tăng cường số công an kiểm soát internet lên hơn 2000 đứa từ Nam tời Bắc. Chúng đã áp dụng luật đăng ký SIM CARD của điện thoại di động để bóp chẹt tự do của người dân).
Chúng còn tăng lương cho đám công an, để bọn này sả thân giúp cho đảng của chúng vững mạnh để tiếp tục ngồi lên đầu lên cổ người dân. Một đề nghị khác cũng được nhiều nước tự do sử dụng là tạo điều kiện dễ dàng cho thanh niên sinh viên các nước cộng sản độc tài đi du học với mục đích là nhồi vào đầu óc những sinh viên ý niệm dân chủ, rồi sau đó vài chục năm sau, những sinh viên này về nước lên cầm quyền thì sẽ có dân chủ.
Chiêu bài này cũng sai bét là vì ngay tại Việt-Nam thì những sinh viên được đi du học 99.9% là con cái của các cán bộ Cộng Sản gộc. Chúng là những người sẽ kế nghiệp ngôi vua tại Việt-Nam. Khi trở về được làm vua, được ngồi trên đống tiền, được tham nhũng thả dàn, được hưởng mọi quyền lợi, ăn trên ngồi trước, thì chúng có dại dột đem áp dụng dân chủ tây phương trong nước không hay là sẽ tiếp tục kiểu cai trị độc tài độc đảng kia để được hưởng lợi.
Người có lời trong những chiến dịch này là những trường đại học Mỹ tha hồ thu học phí "out of state" mà chả cần tìm hiểu là sinh viên đó mất mấy năm mới ra trường, miễn là học càng lâu càng tốt...
Tựu chung đa số Việt Kiều ra khỏi nước năm 1979-1985, nhiều gia đình đã bỏ mạng trên biển Đông vì sóng gió hãi hùng, vịnh Thái Lan vì nạn hải tặc đánh cướp rồi và làm đắm thuyền bè. Bao nhiêu trong số này khi thoát đến các trại tỵ nạn đã năn nỉ xin tỵ nạn chính trị tại các nước tự do vì "không sống được dưới gông cùm cộng sản" mà nay ngang nhiên về làm giầu cho chúng, làm tay sai cho chúng. Phải nói một cách đau lòng là trong số này có những thành phần HO bị tù tội đầy đoạ nhiều năm trời, mà bây giờ cũng về nước rồi trở lại tung hô chúng nữa. Nếu còn có chút liêm sỉ thì nên bỏ ngay quốc tịch hay thẻ xanh xin về trở lại sinh sống tại Việt-Nam, chứ đừng ở Mỹ vừa hưởng tiền già, tiền bệnh do các người Mỹ đóng thuế đem tiền về phục vụ cho chế độ Cộng Sản.
Người miền Nam ngày xưa tin lời của VC đã cưu mang chúng trong những hầm hố để chúng cướp chính quyền năm 1975. Chính những người miền Nam đã tạo nên cái gọi là "Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam" làm công cụ cho cộng sản miền Bắc chiếm hoàn toàn miền Nam năm 1975. Chúng ta biết chắc là những người tham gia MTGPMN khi xưa bây giờ "đấm ngực" không còn kịp nữa, nhưng vì muốn giữ thể diện nên không dám nói ra mà thôi, hoặc là bị ép, bị cấy sinh tử phù nên không có thể nào dám phản lại.
Những dân biểu đối lập ngày xưa làm công cụ cho Cộng Sản bây giờ cũng ngậm tăm, vì bị chúng cho ra rìa. Bằng chứng là Dương Quỳnh Hoa, Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Kiều Mộng Thu, Lý Quý Chung bây giờ ra sao, có được cái ghế nào không hay là đang than thân trách phận vì đã quá ngu dại theo chúng. Một Nguyễn Ngọc Lan chống đối chính quyền VNCH đệ II, những tưởng được CS tưởng thưởng, những đã vỡ mộng đến khi chết (2007) vẫn chưa được toại nguyện. Một Trịnh Công Sơn chuyên làm nhạc phản chiến, cũng có đầy hy vọng khi CSVN chiếm miền Nam, những cũng âm thầm mang xuống mồ những ưóc mơ thiên đàng Cộng Sản.
Những mẹ nuôi chiến sĩ ngày xưa bây giờ bị bạc đãi cũng sáng mắt muốn chửi thề vì đã bị lừa dối.
Những Việt Kiều ngày nay đang tuôn tiền về nước cho chúng hãy mở mắt ra đi. Chúng có biết ơn không, hay là chúng đang dụ dỗ bòn rút tiền bạc của quý vị, để cầm chân thân nhân của quý vị như những con tin.
Quý vị đã và đang trở thành công cụ của Cộng Sản độc tài đang tàn sát dân lành. Nếu quý vị không mở mắt ngay thì muôn đời dân tộc Việt-Nam sẽ không thể nào thoát ra khỏi chế độ Cộng Sản đâu. Tương lai đất nước là ở trong tay quý vị. Quý vị thử "nhịn" về Việt-Nam, nhịn gửi tiền về cho thân nhân trong 3 năm thôi, thì CSVN sẽ mất đi một số ngoại tệ rất lớn, xem tình hình biến chuyển ra sao thì sẽ biết liền.
Wednesday, June 27, 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment